Mập mạp thấy ánh mắt Mục Long là lạ bèn nói: "Kim Bá Thiên ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ thích ăn, mục đích ta tu hành là để nếm thử hết tất cả những món ngon trên đời này", hắn ta nói xong, vẻ mặt tràn ngập tự hào.
Mục Long không muốn đả kích hắn ta bèn thay đổi đề tài, hỏi: "Hóa ra, huynh đài tên là Kim Bá Thiên, khụ khụ, tên này đúng là cực kỳ khí phách...", Mục Long nhìn một đống mỡ trên người Kim Bá Thiên, eo như thùng phi, hình như chẳng liên quan gì mấy đến khí phách.
"Ha ha ha, ta cũng thấy vậy, gia tộc ta có một truyền thống đó là tên của con trai phải vang dội, có khí phách và ý nghĩa.
Ban đầu, tên của ta định gọi là 'Kim Vô Địch', nhưng cuối cùng cha ta không muốn lấy tên này, nói 'Bá Thiên' nghe có vẻ hay hơn 'Vô Địch'".
Mục Long: "..."
Mập mạp lại nói: "Tên của cha ta cũng khí phách, ông ấy muốn mình đánh đâu thắng đó, ông nội ta đặt cho ông ấy cái tên gọi là..."
"Kim Bất Bại!", Mục Long buột miệng thốt ra.
Không ngờ mập mạp lại lắc đầu: "Cũng không phải, tên cha ta khí phách hơn nhiều, gọi là Kim Tổng Thắng".
"Phụt...", Mục Long vừa mới uống một ngụm đã phun ra, tên này đúng là lạ đời ghê.
"Tại hạ, Mục Long!", Mục Long chỉ đành lại đổi đề tài.
"Ra là Mục Long huynh, nói thật, huynh là người đầu tiên ăn nhiều hơn ta mà ta gặp được từ khi đến Tiêu Dao Thần Tông đó.
Chẳng như mấy người trước, ăn chút xíu, còn ăn thành bụng bự não to, trễ nải việc tu luyện, còn trách ngược lại ta.
Mục Long huynh chờ đã, ta đi nấu cho huynh bát thịt, hiếm khi gặp được một người có chung chí hướng".
Kim Bá Thiên nói xong bắt đầu làm, lật tay một cái, hai con dao thái màu vàng bỗng xuất hiện trong tay.
Hắn ta vung dao lên, động tác cực kỳ thành thạo.
Mục Long nhìn cảnh ấy hơi nghi ngờ, không phải trước khi vào Tiêu Dao Thần Tông, tên này là một đầu bếp đó chứ.
"Cùng chung chí hướng...", cuối cùng Mục Long cũng hiểu được câu nói lúc trước của Kim Bá Thiên, không đắc tội với người sẽ bị xếp vào đây chắc?
"Người này quả nhiên là một tên ăn hàng, mục đích hắn ta tu luyện cũng vì ăn.
Hay là mình đến đây cũng là do người ở Chấp Pháp đường cố ý làm thế định biến mình thành ăn hàng.
Dù sao cũng gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà".
"Nhưng, điều đó là không có khả năng.
Mình có truyền thừa Thao Thiết, với mình, ăn cũng là một loại tu hành.
E rằng cái tính toán ấy sẽ phá sản rồi", ánh mắt Mục Long lóe lên nghĩ.
Tuy Kim Bá Thiên trông cực kỳ mập mạp, nhưng lại rất nhanh nhẹn, đặc biệt là nấu ăn, tay nghề vô cùng điêu luyện.
Mục Long nhìn bát thịt thơm nức trước mặt mà nóng lòng muốn thử, sau đó, hắn lấy hết rượu trong nhẫn trữ vật ra, định ăn một bữa no say.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới một tiếng nổ.
Ầm!
Cánh cửa kia chợt hóa thành vụn gỗ, cùng lúc đó còn có thể cảm giác được từng luồng chân nguyên dao động một cách mãnh liệt.
Mục Long lập tức nhướn mày, xoay người lại thì thấy hai bóng người, ánh mắt hắn dừng lại trên một người trong cả hai, con ngươi cứng lại rồi dần trở nên lạnh lẽo.
"Mạnh Phi Hàn, là ngươi!"
Mục Long lập tức nhận ra người này, sau đó hắn liếc nhìn cánh cửa bị chân nguyên đánh nát, lạnh lùng nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Mạnh Phi Hàn nghe vậy vẫn chưa trả lời, chỉ nhìn xung quanh với vẻ trêu tức nói: "Ây da, không ngờ đường đường là quán quân thành Hàn Giang, người đánh bại thiên tài của ba tông môn mà lại ở trong một nơi rách nát như này.
Đúng là khiến người ta giật mình mà".
"Lẽ nào, ngươi không biết nơi này còn có một cái tên là 'chuồng heo' hả? Người đi ra từ nơi này chẳng khác gì một con heo, chỉ thiếu nước bò thôi", Mạnh Phi Hàn dè bỉu.
Đi cùng hắn ta cũng là một thiếu niên, dáng người dong dỏng như một cây trúc, làn da lộ ra màu đồng cổ, khí thế trầm ổn mơ hồ làm người ta cảm thấy áp lực.
Thiếu niên đó thấy Mục Long bị Mạnh Phi Hàn khiêu khích cũng không tức giận bèn nhìn Mục Long hỏi: "Ngươi là Mục Long?"
"Đúng vậy, ngươi là ai?", Mục Long thấy giọng nói thiếu niên kia khá vênh váo, trong lòng không khỏi có chút bực.
Lúc này, Mạnh Phi Hàn bèn khinh bỉ nói: "Hỗn xược, tên của Tống Lăng Kiệt sư huynh há là ngươi có thể hỏi?"
Mục Long nghe vậy khóe miệng khẽ cười lạnh: "Tống Lăng Kiệt hả? Làm bạn với loại người óc bã đậu như Mạnh Phi Hàn thì chắc cũng chẳng tốt hơn là bao.
Ta còn muốn ăn cơm, mời các người đi".
Mục Long vung tay lên, mở miệng đuổi.
Có điều, lúc này Kim Bá Thiên bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt quái dị, không ngừng ra hiệu cho Mục Long.
"Mục Long, ngươi cũng quá cuồng rồi đó?"
"Tống sư huynh là cao thủ nổi tiếng đã lâu ở ngoại môn, lại gia nhập 'hội Vô Song', còn ngươi là cái mẹ gì? Một tên đệ tử mới vào mà cũng dám kiêu ngạo như thế à!"
Mạnh Phi Hàn thấy Mục Long định đuổi họ đi thì lập tức nổi giận, Tống Lăng Kiệt đứng cạnh cũng mặt mày âm trầm, không nói câu nào.
Thoáng chốc, bầu không khí chợt trở nên nặng nề, giương cung bạt kiếm.
"Hai vị sư huynh bớt giận, người anh em này của ta mới vào nên không hiểu quy củ, mong hai người giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho hắn lần này.
Huyền Linh đan này coi như chút quà mọn..."
Kim Bá Thiên thấy thế vừa ra hiệu cho Mục Long, lại cười tươi lấy ra 10 viên đan dược nhét vào tay Mạnh Phi Hàn.
"Tên mập này cũng tốt bụng đấy chứ...", Mục Long thấy vậy, trong lòng hơi ấm áp.
Nhưng bỗng nhiên chát một tiếng!
Bàn tay của Mạnh Phi Hàn trực tiếp tát thẳng lên mặt Kim Bá Thiên, mấy viên đan được kia lập tức rơi vãi đầy đất.
"Con heo chết tiệt nhà ngươi cũng dám xen vào chuyện của Tống sư huynh hả? Chán sống rồi à?", Mạnh Phi Hàn nói xong, lại đá một cái vào bụng của Kim Bá Thiên.
Thực lực của Mạnh Phi Hàn đã là Bích Cung cảnh tầng 8, mà Kim Bá Thiên mới chỉ là Bích Cung cảnh tầng 4 nên lập tức bị đá té ngã, bát thịt đằng sau cũng rớt xuống đất.
Có điều, Kim Bá Thiên vẫn nhịn đau đứng lên, lau vết máu nơi khóe miệng, cười tươi nói: "Mạnh sư huynh nói rất đúng, là lỗi của ta, nhưng mong hai vị giơ cao đánh khẽ, người anh em này của ta mới vào, không hiểu quy củ..."
"Đủ rồi!", đúng lúc này, Tống Lăng Kiệt bỗng quát một tiếng.
Sau đó, hắn ta nhìn Mục Long nói: "Nghe nói trong tay ngươi có một thanh chiến kích có sức mạnh siêu phàm"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...