…
Cấp bậc ở bên trong Tiêu Dao Thần Tông được quy định rất nghiêm ngặt, đệ tử ngoại môn nằm ở tầng lớp thấp nhất, tu vi của bọn họ được giới hạn trong Bích Cung cảnh.
Nếu như bọn họ có thể đột phá lên tới Ngự Hồn cảnh thì sẽ có khả năng trở thành đệ tử nội môn, nếu tu vi có thể tiến thêm một bậc nữa, đạt tới Linh Văn cảnh thì sẽ có được cơ hội gia nhập các đại linh phong, trở thành đệ tử nòng cốt.
Phía trên đệ tử nòng cốt còn có đệ tử chân truyền, ở trong tông môn, đệ tử chân truyền có địa vị cực kì cao, bọn họ được xếp ngang hàng với các vị đại phong chủ.
Vào giờ phút này, tại ngoại môn của Tiêu Dao Thần Tông.
Sau khi được đưa vào, Mục Long được người quản sự của ngoại môn hướng dẫn làm một số công việc vặt vãnh, trong đó bao gồm những việc như phân phát đạo bào và lệnh bài thân phận.
Dựa theo quy định của tông môn, những đệ tử ngoại môn bình thường đều sẽ được sắp xếp hai người cùng ở chung trong một khuôn viên, khuôn viên này là do tông môn đặc biệt chuẩn bị, được gọi là “Đạo Lư”.
“Quả không hổ danh là một đại tông môn, nguồn linh khí vô cùng dồi dào, thế mà đây mới chỉ là ngoại môn mà thôi, không biết bên trong nội môn và các đại linh phong, linh khí còn nồng đậm đến mức nào nữa?”, sau khi Mục Long tiến vào ngoại môn, trong lòng hắn không khỏi cảm thán như vậy.
Sau đó, hắn đi theo quản sự đến một cái viện hẻo lánh.
“Từ trước đến nay, chỉ có một người sống ở Đạo Lư này mà thôi, từ nay về sau, đây sẽ là nơi ở mới của ngươi”, quản sự vừa nói xong liền bảo với hắn là còn có chuyện quan trọng khác phải làm, những việc còn lại Mục Long phải tự xử lý một mình.
Mục Long nhìn quanh khuôn viên, cỏ dại mọc lan tràn, hắn nói một tiếng cảm ơn với quản sự, rồi nhanh chóng bước vào trong.
Nơi này rất hẻo lánh, rõ ràng là linh khí trời đất không nồng đậm bằng những nơi khác của ngoại môn.
Nhìn theo bóng dáng của Mục Long, trên khóe môi của tên quản sự này dần hiện lên một nụ cười lạnh lùng: “Tuy rằng không biết lai lịch của ngươi là gì nhưng ở trong cái Tiêu Dao Thần Tông này, người của điện Pháp Vương chính là trời, nếu như bọn họ đã muốn chèn ép ngươi rồi thì dù là ai cũng không thể cứu nổi ngươi!”
Cái Đạo Lư này được xây dựng dựa lưng vào vách núi, mây mù mịt mờ, vừa bước vào trong viện, Mục Long liền ngửi thấy có mùi thịt nướng thoang thoảng ở đâu đây.
“Đây là…”
Hắn vội vàng nện bước nhanh hơn, sau khi tiến vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong giây phút ấy, hắn không biết phải nói gì nữa.
Theo lý mà nói, chẳng phải là đệ tử tông môn không nên để ý đến những chuyện bên ngoài, chỉ lo một lòng tu luyện để tu vi được tăng trưởng hay sao? Nhưng nơi này lại tràn ngập hơi thở và hương vị phàm tục, người ở trong Đạo Lư này lại dám nướng thịt ở đây.
Đúng vậy, đó chính là thịt nướng.
Đó là một người có thân hình mập mạp, tròn trịa, hắn ta mặc một bộ trường bào có màu đỏ thẫm và rộng thùng thình, đầu hắn ta rất to, phải nhìn kỹ lắm mới có thể phát hiện ra cổ, mắt híp lại thành một đường thẳng, giống như bị những miếng thịt mỡ trên mặt chèn ép nên không thể mở to ra được, nhưng ở giữa đôi mắt hí của hắn ta lại lóe lên vẻ tinh ranh của một tên trộm, vừa nhìn là đã biết không phải là một người thành thật.
Hắn ta đang nướng một con lợn, lớp da bên ngoài của con lợn nướng vàng óng, giòn rụm, phát ra tiếng xèo xèo của mỡ lợn bị đun chảy, một bàn tay béo núc ních liên tục lấy một ít gia vị ở bên cạnh, quét lên mình con lợn nướng, mùi hương thơm lừng xông vào mũi, khiến hắn ta phải chảy nước miếng.
Thấy Mục Long tiến vào, tên mập quay đầu lại, nhìn thoáng qua hắn, sau đó mới hỏi: “Mới tới hả? Vì đắc tội với người khác phải không?”
“Sao ngươi biết?”, trong lòng Mục Long hơi kinh ngạc, lúc ở trong điện chính Tiêu Dao, hắn đã đắc tội với không biết bao nhiêu người.
Tên mập nghe vậy liền nhếch miệng cười, hắn ta nói: “Nếu không phải là tội nhân, thì sao có thể bị phân đến đây được chứ”.
Nghe đến đây, Mục Long vẫn chưa hiểu được vấn đề, hắn đành phải hỏi lại: “Nơi này… linh khí ở nơi này cũng chỉ ít hơn những chỗ khác một chút thôi, lẽ nào…”
“Thịt chín rồi!”
Tên mập không trả lời Mục Long, hắn ta gỡ lá bùa dán trên miếng thịt nướng xuống, sau đó đặt miếng thịt lên bàn, hỏi Mục Long: “Ngươi có muốn ăn không?”
“Hả?”, Mục Long rũ mi, tỏ vẻ nghi vấn, trước khi đến đây, hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống có thể gặp được khi tiến vào ngoại môn, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ rằng sẽ xuất hiện tình huống như bây giờ.
“Đói thì cứ nói ra, đừng ngại”, tên mập vừa nói xong liền xé một cái chân của con lợn nướng xuống trước, hắn ta nhai ngấu nghiến làm cho dầu mỡ dính đầy cả miệng.
Tên mập này là một tu sĩ Bích Cung cảnh, hắn ta không thể trực tiếp lấy linh khí trời đất để nuôi dưỡng bản thân được, bởi vậy, hắn ta vẫn cần phải uống nước ăn cơm.
Mục Long nhìn thấy cảnh này, cũng phải nuốt nước miếng.
Từ sau khi dung hợp huyết mạch Thao Thiết, lượng cơm của hắn ăn tăng lên một cách kinh khủng, ba ngày gần đây, lúc ở trên phi thuyền hư không cùng với Triệu Linh Đan, hắn chỉ có thể ăn lương khô để sống qua ngày, lúc này, đã sớm đói bụng rồi.
“Cảm ơn”.
Mục Long cũng không khách khí nữa, hắn nhanh chóng nhào vào bàn tiệc, giống như bị bỏ đói lâu ngày vậy, hắn nhai nuốt nhanh như vũ bão, ngay cả xương cốt cũng không thèm phun ra.
Nghe thấy tiếng ma sát giữa xương và răng của hắn, trong lòng tên mập bỗng cảm thấy thật đáng sợ.
Chỉ trong nháy mắt, nguyên một con lợn nướng đã không còn một miếng xương nào.
Tên mập đứng ở bên cạnh hắn, trên tay còn cầm nửa cái giò lợn, nhìn chằm chằm vào Mục Long, giống như đang nhìn một con quái vật.
“Ta bảo ngươi đừng ngại chỉ là lời khách sáo mà thôi, vậy mà ngươi thật sự không ngại ngùng một chút nào cả, ăn hết sạch rồi thì ta ăn cái gì đây hả?”, tuy trong lòng tên mập thầm oán trách như vậy, nhưng trên mặt lại tỏ ra vui cười hớn hở.
Hắn ta khen Mục Long: “Vị huynh đài này ăn được nhiều ghê ha”.
“Khụ khụ, ta muốn hỏi ngươi là ở đây còn có cái gì có thể ăn được nữa không?”, Mục Long có chút ngượng ngùng, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì hắn thấy rằng dù sao đi chăng nữa thì sau này, hắn cũng sẽ sống ở đây, lần đầu tiên ăn cơm với nhau, dù thế nào thì cũng phải ăn cho no chứ.
Nghe thấy vậy, tên mập suýt ngất xỉu tại chỗ, hắn ta nhìn Mục Long, mỡ trên mặt run rẩy: “Ngươi… ngươi vẫn còn chưa ăn no sao?”
“Hay là… hay là cứ tạm chấp nhận như vậy đã, ở chỗ ta còn có một ít lương khô nữa, ta chịu khó ăn lót dạ một chút vậy…”, Mục Long chợt nhớ ra trong túi trữ vật của mình còn có một ít lương khô.
“Còn, vẫn còn mà, đây là chỗ nướng thịt, kia là chỗ để thịt xào, còn chỗ đó là nơi để thịt luộc, bên kia là thịt chưng, ngoài ra còn có thịt kho tàu và thịt xiên nướng, ta chỉ là một người vô công rồi nghề thôi…”, tên mập đứng phắc dậy, tỏ ra vô cùng đắc ý rồi giới thiệu với Mục Long.
“Đây là…”, sau khi nhìn thấy những thứ mà hắn ta giới thiệu, Mục Long phải há mồm kinh ngạc, thật đúng là một kẻ vô công rồi nghề, câu nào của hắn ta cũng đều dính tới chữ thịt.
Cuộc sống của tất cả đệ tử ngoại môn đều thoải mái như vậy sao?
Nếu quản sự không mang Mục Long tới đây thì nhất định hắn sẽ nghĩ là mình đã đi nhầm đường, xông lầm vào nhà bếp của Tiêu Dao Thần Tông.
Vì sao lại nói như vậy, chính là vì nơi Đạo Lư thanh tịnh dùng để thanh tu này đã bị người này cải tạo thành chốn phàm tục, ở đây có khói lửa lượn lờ, có thau bồn, chén đũa, dầu muối dấm tương, đầy đủ mọi thứ, đây đích thị là một cái nhà bếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...