Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long


Thật vậy, trong mắt họ, mặc dù Mục Long không phải “con rồng Hàn Giang” nhưng không thể không thừa nhận rằng nhờ hắn họ mới có được Cửu Khiếu Hóa Long Đan.

“Theo cái nhìn của ta, Mục Long đã tới rồi thì giữ hắn lại đi, cho làm đệ tử ngoại môn thông thường thôi là được.

Long tộc có hỏi đến thì chúng ta nói là không biết chuyện này, thế là không sao rồi”, đúng lúc này, ông lão tiên phong đạo cốt trong góc hất phất trần đang cầm lên, chậm rãi cất lời.

Ai nghe xong cũng mắt sáng ngời, khen ngợi: “Cách của Bảo Vương hay thật”.

Trong Tiêu Dao Thần Tông có ba vương điện lớn được trấn giữ bởi ba Vương giả Nguyên thần, trong đó điện Pháp Vương do Hộ Giáo đại Pháp Vương đứng đầu, còn lại là điện Đan Vương và điện Bảo Vương.

Ông lão tiên phong đạo cốt, cầm phất trần này chính là Bảo Vương - một trong ba vương.

Nhưng Pháp Vương Nguyên Vô Thiên nghe vậy lại nhíu mày, như vừa nhớ ra điều gì, thái độ ông ta bỗng kiên quyết lạ thường: “Không được, Mục Long bị chính tay thái tử Long tộc Ngạo Tuyệt Thần trục xuất, chuyện này rất quan trọng”.

“Nhưng vì danh dự của tông môn, bổn vương có cách này”, Nguyên Vô Thiên nở nụ cười bí hiểm.


Sau đó, ông ta liếc mắt nhìn Triệu Linh Đan rồi cười khẩy: “Nếu cô tôn sùng Mục Long đến mức cho rằng phàm thể nhỏ nhoi có thể chiến thắng Thanh Mộc Linh Thể thì bổn vương không ngại nhân cơ hội này cho cô thấy sự khác biệt giữa Thanh Mộc Linh Thể và phàm thể”.

“Bổn vương tạm thời cho phép Mục Long trở thành đệ tử ngoại môn nhưng chỉ trong ba tháng, ba tháng sau, hắn phải tỉ thí một trận với đệ tử bổn vương, thua thì đuổi hắn ra khỏi Tiêu Dao Thần Tông.

Chắc hẳn thiên hạ không nói gì đâu nhỉ, dù sao Tiêu Dao Thần Tông ta không phải nơi chó mèo gì cũng ở được!”
Lời nói của Nguyên Vô Thiên cực kỳ đanh thép, không cho phép ai bác bỏ.

Đây là kết luận luôn rồi chứ nào phải thảo luận.

Nghe vậy, Mục Long thầm cắn răng, vẻ căm hận thoáng qua trong mắt: “Nguyên Vô Thiên này đúng là thâm độc, ông ta muốn mình làm đá kê chân cho Lâm Cảnh Thiên được đà nổi tiếng!”
Sao hắn không biết chứ?
Lâm Cảnh Thiên trở thành đệ tử của Pháp Vương vốn là được trời ưu ái lắm rồi, có thêm một viên Cửu Khiếu Hóa Long Đan thì thực lực sẽ tăng tiến đáng kể, nhất định sẽ tiến vào Ngự Hồn cảnh trong vòng ba tháng.

Lúc trước y đã bị Mục Long đánh bại, Nguyên Vô Thiên làm vậy là có ba mục đích, một là muốn chính tay y đánh bại Mục Long để tiêu diệt tâm ma, không còn băn khoăn, bận lòng điều gì nữa.

Hai, Mục Long đã hạ gục thiên kiêu của ba tông khác và trở thành quán quân buổi tuyển chọn tại thành Hàn Giang, đánh bại hắn, Lâm Cảnh Thiên sẽ thể hiện được thực lực và thiên phú của mình.

Ba là để che miệng thế gian.

Dù gì Mục Long cũng vào tông ba tháng mới bị trục xuất, lúc đó Cửu Khiếu Hóa Long Đan đã bị Lâm Cảnh Thiên dùng rồi, ba tông kia sẽ không thể nhân cơ hội truy cứu chuyện đan dược.

“Tính hay thật, tính hay thật, chỉ tiếc Mục Long ta nào phải kẻ cam tâm tình nguyện làm đá kê chân cho người khác, chưa kể đó còn là kẻ bị ta đánh bại!”, Mục Long oán hận lắm chứ, nhưng hắn biết lúc này mình phải nhẫn nhịn vì bản thân chưa đủ mạnh.

Hiển nhiên Triệu Linh Đan cũng nhận ra ý đồ của Hộ Giáo Pháp Vương.

Không những thế, nàng ta còn thấy được Hộ Giáo Pháp Vương đang ấp ủ một âm mưu khác, đó là thừa cơ chèn ép gia đình chưởng giáo.

Dù sao chăng nữa Triệu Linh Đan cũng là người đưa Mục Long vào tông môn, và chuyện giành được giải quán quân buổi tuyển chọn cũng đã chứng minh thiên tư bất phàm của hắn.


Nếu giữ lại và tập trung đào tạo thì kiểu gì hắn cũng về phe chưởng giáo, ông ta không muốn thấy điều này xảy ra.

Thế nên Triệu Linh Đan không đồng ý là chuyện dễ hiểu.

Nàng ta biết rõ thủ đoạn của Pháp Vương, nhận được sự ủng hộ của ông ta thì tầm thường cũng không thể xem thường, huống gì đây còn có Cửu Khiếu Hóa Long Đan.

Trong khi Mục Long phải ở ngoại môn có ba tháng ngắn ngủi, có thể trưởng thành đến đâu đây? Chưa kể trong tông môn lòng người khó dò, thể nào Mục Long cũng bị đệ tử ngoại môn nhằm vào, như bước trên băng mỏng.

Chuyện này vốn không công bằng, hơn nữa sẽ hủy hoại Mục Long.

“Không được, chờ mẫu thân ta xuất quan đã rồi bàn tiếp”, Triệu Linh Đan không còn cách nào, đành nhắc đến mẫu thân mình cũng là Triệu Huyền Âm - chưởng giáo Tiêu Dao Thần Tông.

Nhưng nói đến mức này rồi Pháp Vương vẫn làm ngơ.

“Bổn vương trấn giữ điện Pháp Vương, trông coi kỷ cương của tông môn, có mỗi việc xử lý Mục Long thôi mà cũng cần thảo luận với chưởng giáo sao?”
“Triệu Linh Đan, cô đừng quên tuy cô họ Triệu nhưng cuối cùng chỉ là con gái của chưởng giáo Tiêu Dao Thần Tông chứ không phải chưởng giáo, ở đây không có chỗ cho cô chỉ tay năm ngón đâu!”
“Hôm nay cô nói năng không thận trọng, phụ lòng tin của tông môn, suýt thì gây ra họa lớn.

Đáng lẽ bổn vương nên phạt cô thật nặng, nhưng thấy cô biết ái tài nên chỉ phạt cô diện bích tư quá dưới Khổ Tịch Hàn Nhai ba năm, kiểm điểm chung với Vân Kinh Hồng kia đi”, nét mặt Pháp Vương đầy lạnh lùng, thái độ đanh thép, không cho phép ai phản đối.


Mọi người trong điện đều biến sắc vì bốn chữ Khổ Tịch Hàn Nhai.

Lòng Mục Long cũng giật thót, phần vì Triệu Linh Đan bị phạt, phần vì ba chữ “Vân Kinh Hồng”.

Theo như lời Nguyên Vô Thiên thì nàng ấy cũng bị phạt diện bích tư quá ở Khổ Tịch Hàn Nhai.

“Tại sao? Nàng ấy đã phạm lỗi gì?”
“Nguyên Vô Thiên, ngươi cướp đồ của ta, ta không trách ngươi vì lão tử không để bụng, nhưng ngươi trách phạt Đan sư tỷ và Vân tiên tử thì ta không chấp nhận.

Dù ngươi là Hộ Giáo Pháp Vương, dưới một người, trên vạn người đi nữa thì từ giờ trở đi, Mục Long này không đội trời chung với ngươi!”
Ánh mắt âm trầm, Mục Long thề trong lòng.

Hắn lấy lại bình tĩnh, sau đó một giọng nói đầy ngạo nghễ cất lên trong đại điện.

“Nếu ba tháng sau ta thắng thì sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui