"Đồ đệ bã đậu, danh môn chính phái? A, ba tông môn khác ta không biết, nhưng vị sứ giả Lăng Thiên Kiếm Tông ngài đây ngay từ đầu đã thiên vị Lãnh Vô Nhai, ỷ thế hiếp người, nếu như đây chính là hành vi của danh môn chính phái vậy thì không vào danh môn chính phái này cũng được!"
Cảm nhận được từng trận uy áp truyền đến từ đỉnh đầu, Mục Long lập tức thôi động huyết mạch Ma Viên, một thân chiến ý bàng bạc, không lùi mà tiến tới, khí phách hùng hồn.
"Ta không phải là người của Lăng Thiên Kiếm Tông, ngài có tư cách gì bắt ta quỳ xuống? Chỉ bởi vì ngài là cường giả Linh Văn cảnh sao? Mục Long ta tuy không có Tiên Thiên Kiếm Cốt, nhưng có một thân cứng cỏi được chính cha mẹ sinh ra!"
"Chiến ý thuần túy quá!"
Tại vị trí ngồi trên cao, sứ giả của Đấu Chiến Thần Tông, Tiêu Nhược Cuồng thấy vậy lập tức không kiềm chế được mà sợ hãi thốt lên.
Còn lúc này, Kiếm Thập Tam đã hoàn toàn tức giận.
Mục Long này chẳng qua chỉ là một Thoái Phàm cảnh nhỏ bé, trước thì khiêu khích hắn ta, sau lại khiêu khích sự uy nghiêm của Lăng Thiên Kiếm Tông, đúng là ngông cuồng.
Giờ phút này, Kiếm Thập Tam đã động sát tâm!
"Muốn chết!"
Quát lạnh một tiếng, Kiếm Thập Tam đột nhiên ra tay, một sợi kiếm khí chém về phía Mục Long.
Trên cao tọa, Tiêu Nhược Cuồng đã nổi lòng mến mộ nhân tài, chuẩn bị ngăn cản nhưng lại phát hiện ra hai người khác bên cạnh không hề có động tĩnh gì, nhất là Triệu Linh Đan, chứng kiến cảnh tượng này mà ánh mắt sáng rực, dường như đang rất hào hứng vậy, vì thế mà hắn ta không ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một đạo ánh sáng tử sắc nổ vang trước mặt Mục Long, khiến sợi kiếm khí đó nháy mắt tiêu tan!
"Kiếm Thập Tam, ngươi đường đường là cao thủ Linh Văn cảnh mà lại ra tay với con ta, ngươi quá đáng rồi!", thanh âm truyền lới, trong đám người Mục gia có một đạo thân ảnh bay lên đứng giữa không trung, đối diện cách không với Kiếm Thập Tam.
Chỉ là khi nhìn thấy đạo tử quang đó, Kiếm Thập Tam ánh mắt không khỏi ngưng lại.
"Tử Điện Long Ảnh thương, ngươi...!rốt cuộc là ai?"
"Không ngờ, Lăng Thiên Kiếm Tông vẫn còn người nhớ thanh thương này, xem ra quan hệ giữa ngươi và trưởng lão Kiếm Giao của quý tông không phải bình thường!"
"Trưởng lão Kiếm Giao là sư thúc của ta, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại có Tử Điện Long Ảnh thương? Thanh thương này là vật của vị công chúa Hắc Long tộc đó, sư thúc ta đã từng đích thân nhắc tới".
Sắc mặt Kiếm Thập Tam khẽ thay đổi, nhớ tới chuyện cũ mà sư thúc Kiếm Giao đã từng kể.
Trưởng lão Kiếm Giao vốn là một con thạch mãng trấn kiếm trong bí cảnh kiếm chủng đắc đạo, trải qua hàng ngàn năm, trong lúc độ kiếp biến hóa lại gặp phải tập kích, suýt nữa thì bị diệt bởi thiên kiếp, vừa hay đúng lúc công chúa của Hắc Long tộc Ngạo Diệu Thanh đi qua, niệm tình nó tu hành khổ sở nên lòng sinh thiện ý, cho nó một giọt máu Huyết Long, nhờ vậy mới độ kiếp thành công, từ rắn hóa thành thuồng luồng.
Năm đó, thứ mà Ngạo Diệu Thanh cầm chính là Tử Điện Long Ảnh thương, chuyện này đã qua nhiều năm nhưng trưởng lão Kiếm Giao vẫn nhớ kỹ, bình thường hay kể lại cho các đệ tử.
Nhưng Kiếm Thập Tam lại không ngờ, một con người tại sao lại có binh khí của công chúa Long tộc.
"Không sai, thanh thương này chính là binh khí của Diệu Thanh, nàng là mẫu thân của con trai ta", trước mặt mọi người, Mục Thanh Khung lần nữa nhắc đến chuyện này.
"Cha!"
Nghe vậy, Mục Long toàn thân chấn động.
Hắn biết, chuyện bốn năm trước là ký ức đau khổ nhất trong lòng cha mình nên không hề muốn nhắc tới, nhưng hiện giờ vì hắn mà cha lại chủ động nhắc tới chuyện này.
"Cái gì? Việc này..."
Không chỉ có Kiếm Thập Tam mà ngay đến sứ giả của ba tông môn còn lại cũng có chút lộ vẻ chấn động.
Tộc Hắc Long đó là một trong những cổ tộc cường đại nhất trên thế gian này, trước mặt những nhân vật đồ sộ cỡ này, Tứ đại tông môn chẳng là cái thá gì.
"Chuyện này mọi người trong thành Hàn Giang đều biết", Mục Thanh Khung cắn răng, ánh mắt nhìn lên bầu trời tựa như lần nữa chìm đắm vào ký ức của bốn năm về trước.
Nghe vậy, người dân trong thành Hàn Giang đều không dám hít thở mạnh, Hắc Long xuất hiện trên bầu trời chính là điều cấm kỵ của cả thành Hàn Giang, cho dù đã trải qua bốn năm nhưng nhớ lại lần nữa vẫn khiến người ta sợ hãi.
Khí thế và uy áp đó thực sự quá đỗi khủng bố, một hơi có thể hủy diệt cả một tòa thành!
Đúng lúc này, trong phủ thành chủ đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Không sai, chuyện này quả đúng sự thật, hơn nữa bốn năm trước tộc Hắc Long đã có một vị đại nhân tự xưng là Ngạo Tuyệt Thần tới đây, không những bắt đi mẹ của Mục Long mà còn tận tay rút huyết mạch Long tộc trong người Mục Long ra, dùng máu rồng để phong ấn tu vi của Mục Thanh Khung khiến ông ta sống không bằng chết".
"Vị đại nhân đó đã từng nói, Mục Long làm vấy bẩn huyết mạch cao quý của Long tộc, là sự sỉ nhục của tộc Hắc Long, không được tồn tại trên thế giới này, muốn hắn tự sinh tự diệt cho nên vị sứ giả đại nhân này tuyệt đối đừng nghe lời nói từ một phía của người nào đó".
"Mục Thiên Dao!"
Vào đúng lúc nghe thấy giọng nói này, hai mắt Mục Long sáng lên, nhìn chằm chằm về phía dưới lôi đài.
Cùng lúc đó, Mục Thanh Khung nghe vậy trên người lập tức cũng bùng phát chiến ý, lúc ông nhìn về phía Mục Thiên Giao, ánh mắt vô cùng sắc bén, thanh Tử Điện Long Ảnh thương đó cũng phát ra tiếng kêu ong ong.
"Năm đó, hai vợ chồng ta coi ngươi như con đẻ, vốn không cầu ngươi báo đáp, trước đây ngươi ở Mục gia lại câu kết với người ngoài, năm lần bảy lượt hãm hại con trai ta, ta cũng tha cho ngươi, nhưng hiện tại ngươi lại nói ra những lời lẽ đáng giết như thế này!"
"Ngươi thật sự cho rằng có thành chủ che chở thì ta không giết được ngươi ư?"
Mục Thanh Khung trong lúc quát lạnh khí thế toàn thân tăng vọt, rõ ràng là khí tức của Linh Văn cảnh, sắc bén, cuồn cuộn tựa như vực sâu, một đạo ý niệm khủng bố nháy mắt phóng về phía Mục Thiên Dao.
"Linh Văn cảnh, Mục Thanh Khung lại là Linh Văn cảnh!"
Khi để lộ ra khí tức này, cả thành Hàn Giang trở nên vô cùng náo động, nhất là người của Huyết Sát Môn.
"Đáng chết! Mục Thanh Khung đã đột phá Linh Văn cảnh rồi!", một cường giả Linh Văn cảnh đối với cả thành Hàn Giang mà nói có ý nghĩa là gì, bọn họ hiểu quá rõ.
Thấy vậy, ánh mắt Mục Thiên Dao lóe lên vẻ hoảng sợ, sau đó liền cắn răng cũng thôi động tu vi của bản thân đến cực điểm, từng trận khí tức băng hàn toát ra ngập tràn, giữa không trung lại có hoa tuyết không ngừng rơi xuống.
"Thiên Linh Hàn Thể, hóa ra là vậy!"
Thấy vậy, trong bốn vị sứ giả, Lâu Thính Tuyết của Tuyết Nguyệt Thần Cung khẽ phát ra một tiếng kinh hô bên dưới chiếc mặt nạ, rõ ràng có vẻ vui mừng, ba vị sứ giả còn lại mắt cũng sáng lên.
Sau đó, Lâu Thính Tuyết quả nhiên ra ray, giúp đỡ Mục Thiên Dao chặn lại sự tấn công bằng ý niệm của Mục Thanh Khung: "Dừng tay!"
"Hả?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...