Ngược lại với mọi người, đại trưởng lão nhìn chằm chằm Mục Thanh Khung, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Vào lúc này, ông ta giải phóng sức mạnh thần hồn của mình để thăm dò tình hình của Mục Thanh Khung, nhưng không hề tìm thấy gì cả, không có bất kỳ làn sóng sức mạnh nào trên cơ thể của Mục Thanh Khung.
“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, quỳ hay không?”, lúc này, Mục Thanh Khung ném thanh đao gãy trong tay xuống, từng bước đi về phía Mục Cửu Giang.
Phía sau, một bầy hổ cũng đi theo ông, Hắc Hoàng ở bên cạnh gầm nhẹ, trong đôi mắt đẫm máu lóe lên một tia dữ tợn.
"Chuyện này...”, nhìn thấy cảnh này, những người còn lại trong tộc đều cảm thấy sợ hãi vô cùng, lần lượt lùi lại phía sau, không biết từ khi nào đã lùi ra khỏi nội phủ.
Nhưng Mục Cửu Giang chỉ lùi lại một bước, sau đó liền phản ứng lại: "Không thể nào, tu vi của ngươi sớm đã bị phong ấn rồi, cả đời chỉ có thể làm phế nhân.
Ta biết rồi, khí huyết của ngươi sắp cạn kiệt, hồi quang phản chiếu, ở đây giả thần giả quỷ!"
"Bổn gia chủ sao có thể sợ ngươi, Mục Thanh Khung, nộp mạng đi!"
Đại trưởng lão dường như đã hiểu ra, ông ta hét lớn một tiếng, linh lực trong lòng bàn tay vọt ra, giống như một con bò nổi giận, lao thẳng về phía Mục Thanh Khung.
Nhưng, chuyện sắp xảy ra ngay sau đó khiến mọi người trợn tròn mắt, thân thể căng thẳng, thậm chí không ai dám thở mạnh.
Ngay khi hai người chạm mặt nhau, bàn tay của Mục Thanh Khung đã siết chặt trên cổ Mục Cửu Giang.
Đường đường là cường giả Ngự Hồn cảnh, vậy mà khi nằm trong tay Mục Thanh Khung lại không thể làm được gì cả!
Đối với mọi người mà nói, cảnh tượng này giống như sấm sét giữa trời quang mây tạnh.
"Lẽ nào...”, khi nhìn thấy bóng dáng đó, bọn họ liền nghĩ đến một sự thật kinh khủng, hô hấp gần như đình trệ.
Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của Mục Thanh Khung đã cho mọi người biết câu trả lời.
Ông túm Mục Cửu Giang trong tay, cười khẩy: "Chỉ với sức mạnh của Ngự Hồn cảnh cũng dám chủ động ra tay với bổn thiếu chủ Mục Thanh Khung ta, ngươi thật là can đảm!"
Ngay lập tức, cơ thể Mục Thanh Khung rung lên, khí thế trong cơ thể ông hoàn toàn bùng nổ.
"Bùm!"
Khí huyết của ông giống như vực thẳm không đáy, giống như đại dương bao la, tiếng gầm rú còn hơn tiếng sấm chín tầng mây!
Giữa tiếng ầm ầm của khí huyết, những đường nét huyền ảo trên cơ thể không ngừng nhấp nháy, sức mạnh dữ dội ẩn náu trong đó tạo ra những trận cuồng phong xung quanh ông.
Cơ thể tưởng chừng như gầy gò ốm yếu lúc này lại khiến cả Mục gia đột nhiên thay đổi.
Khí thế kinh hoàng lan ra xung quanh, nghiền nát tất cả, đúng lúc đó, sắc mặt của tất cả mọi người trong tộc đều tái nhợt.
Khí thế uy áp như trời sập này khiến bọn họ không dám ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, như thể có một chiếc búa khổng lồ đang không ngừng nện vào tâm trí họ.
"Linh...Linh Văn!"
“Thiếu chủ, thiếu chủ, tha mạng!”, trong đám đông vang lên những tiếng run rẩy và sợ hãi.
Trong phút chốc, bọn họ đột nhiên phản ứng lại, nằm trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Cảnh giới Linh Văn, thiếu chủ Mục Thanh Khung đã yên lặng bốn năm, vừa lộ diện đã là cảnh giới Linh Văn, đây là tin tức chấn động đến mức nào?
Cùng lúc đó, Mục gia, trong biệt uyển tinh xảo đẹp đẽ, thiếu nữ áo trắng phát giác được loại khí tức này, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: "Lẽ nào...không xong rồi!"
Nàng ta sợ hãi nhìn về phía nội phủ của Mục gia, dường như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt không cam, sau đó nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một lá bùa màu xanh, trực tiếp bóp nát, cả người biến thành một làn gió mát, trốn khỏi Mục gia.
Nội phủ, phía trước đại điện.
"Không...chuyện này tuyệt đối không thể nào! Sao có thể?”, cổ của đại trưởng lão bị bóp chặt, sắc mặt đỏ bừng, kinh hãi rống lên.
Ngay lúc đó, cảm giác tuyệt vọng và bất lực dâng lên trong tâm trí ông ta, ông ta hoàn toàn không ngờ Mục Thanh Khung vậy mà lại là cường giả Linh Văn cảnh!
"Không gì là không thể.
Người sa sút đến mức nào, cho dù là phế nhân nhưng chưa chết thì cuối cùng cũng sẽ vực dậy được! Đây là đạo lý ta học được trong suốt bốn năm qua.
Nhưng không biết, Mục Cửu Giang ngươi cảm thấy bản thân còn có ngày vực dậy nổi không?"
Mục Thanh Khung vừa nói, ngón tay vừa di chuyển, sau đó một tiếng kêu thảm vang lên, Tử Phủ của Mục Cửu Giang bị xuyên thủng và vỡ tan, thần hồn khó mà tụ lại được!
Đại trưởng lão trước kia từng nắm giữ quy tắc thép của Mục gia, oai phong lẫm liệt, không ai bì nổi, nhưng hiện tại, ông ta hoàn toàn trở thành phế nhân.
Ông ta cất tiếng cười chói tai: "Mục Thanh Khung, không ngờ ta tính toán trăm phương ngàn kế, cuối cùng lại bại trong tay ngươi, có điều cho dù ngươi giết chết ta thì Mục Cửu Uyên và Mục Long cũng không thể trở lại, hahaha…"
Nghe được tiếng cười điên cuồng của đại trưởng lão, Mục Thanh Khung bình tĩnh nói: "Thực ra, người đánh bại ngươi, không phải là ta mà là con của ta, Mục Long.
Ngươi tưởng bản thân đã tính toán kỹ càng nhưng ngươi không biết chính ngươi cũng nằm trong mưu tính của nó!"
"Sở dĩ ta không giết ngươi là vì ta muốn đợi cha ta trở về sẽ đích thân xử lý ngươi.
Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cho bọn họ có thể trở về an toàn, nếu không, ngươi chỉ có thể chết càng thảm hơn thôi!”, Mục Thanh Khung lạnh lùng nói.
Một lúc sau, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong Mục gia, giữa không trung lại vang lên một giọng nói vui mừng: "Chúc mừng phụ thân đã đột phá lên Linh Văn cảnh!"
Nghe thấy giọng nói này, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Mục Thanh Khung, cả bầy hổ cũng bắt đầu gầm lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai bóng người dần xuất hiện trong nội phủ của Mục gia, đó là hai ông cháu Mục Cửu Uyên và Mục Long.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai bóng dáng này, cả người Mục Cửu Giang như bị ăn tươi nuốt sống, lập tức ói ra máu: "Sao có thể, sao các ngươi không chết dưới móng vuốt của Kim Tinh Quỷ Viên, hai vị chân nhân đâu?”
"Ngươi đang nói bổn đại nhân sao?"
Lời nói chưa dứt thì một thân ảnh to lớn khác đã đột nhiên đáp xuống nội phủ của Mục gia.
Với mái tóc trắng, đôi mắt vàng, thân hình như một ngọn núi nhỏ, dưới ánh mặt trời, trông vô cùng thần kỳ.
“Bổn đại nhân đồng ý lời mời của Mục huynh đệ, từ nay sẽ trấn thủ Mục gia!”, Viên Thiên Cương liếc nhìn Mục Cửu Giang rồi nói.
Giọng nói này dường như đầy sức mạnh hoang dã, khiến tất cả mọi người trong Mục gia kinh hoảng không thôi.
Có ba chữ, bọn họ nghe thấy rất rõ ràng, Mục huynh đệ, vương giả của Yêu tộc vậy mà lại xưng hô huynh đệ với Mục Long, hơn nữa sau này còn trấn thủ Mục gia!
Ngay sau đó, Mục Long vung tay một cái, trên mặt đất xuất hiện hai cục tròn tròn không ngừng lăn lông lốc đến chân Mục Cửu Giang..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...