Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long


Nhưng, hắn vừa hỏi xong đã thấy mồm miệng quần áo Kim Bá Thiên bóng nhẫy nên Mục Long hơi hối hận vì có lẽ giờ hắn ta chỉ nhìn thấy thịt.
"Cái gì? Ơ, đại ca, răng huynh khỏe ghê, cả chén cũng có thể bị cắn bể?", Kim Bá Thiên nhìn chằm chằm cái chén bị mẻ một miếng, hơi kinh ngạc nói.
Mục Long nghe vậy chỉ nghiêm túc nói: "Nếu ta nói cho đệ biết cái chén này ngay cả linh khí tuyệt phẩm cũng có thể đập nứt thì sao?"
Kim Bá Thiên nghe hắn nói thế lập tức hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Mục Long như nhìn quái vật.
Vốn tưởng hắn ta sẽ hỏi gì đó, ai ngờ lại nghe Kim Bá Thiên nói: "Hóa ra cơ thể của đại ca đã mạnh đến nỗi có thể cắn bể linh khí tuyệt phẩm, chẳng trách khi đối mặt với sự quần ẩu của hơn hai trăm người cũng bình yên vô sự, còn có thể giết ngược lại cả trăm người".
"Giết ngược con khỉ!", Mục Long vừa nghe vậy suýt nữa bị tức chết, sau đó nghiêm túc nói: "Ta định nói cho đệ là có lẽ quanh ta có một sinh vật cực kỳ khủng bố.

Lúc này, nó đang núp trong tối, ban nãy, nó còn cắn bể chén của ta!"
"Lẽ nào đó là một sinh vật mà chúng ta chưa nghe thấy bao giờ? Có điều, nó cắn chén làm gì? Chẳng lẽ là muốn ăn canh?", Kim Bá Thiên nói xong, như nghĩ đến chuyện gì hết sức đáng sợ, trực tiếp cất nồi đi.
"Đại ca, theo lời huynh thì ta cũng thấy nơi này có yêu khí.

Hơn nữa, chỗ này cũng cực kỳ nguy hiểm, không nên ở lâu.


Hay là, chúng ta đổi chỗ khác ăn đi?", Kim Bá Thiên hơi sợ, dù sao đầu của hắn ta cũng không cứng như linh khí tuyệt phẩm.
"Không được, chuyện này chắc chắn không đơn giản!", Mục Long đứng dậy, tay bưng chén đá, cẩn thận quan sát xung quanh định phát hiện có chút dấu vết nào không.
"Yêu vật có thể ẩn hình quả thật khó chơi!", Mục Long lẩm bẩm, sau đó bỗng đánh ra mấy quyền về phía mấy chỗ, nhưng vẫn như ném đá xuống biển, chẳng có dấu vết nào.
"Khốn kiếp!", sắc mặt Mục Long hơi khó coi, không biết mới là nguy hiểm nhất.
Chỉ là hắn nghĩ, con yêu vật này có thể ẩn hình, lại có bản lĩnh cỡ đó, nhưng chỉ cắn chén mà không tấn công người, lẽ nào nó đang đùa giỡn mình?
Mục Long nghĩ một hồi, có chút bực, vận chuyển chân nguyên đá một cước về phía đống đá bên cạnh, tức thì đất đá bay tứ tung.
Mà đúng lúc này, trong đống đá kia lại phát ra một tiếng oán trách: "A...!đau quá, đau chết mất!", đó là một cục đá, bay ra lại bay về.
"Bổn đại thần chẳng qua chỉ đang phơi nắng, kẻ nào to gan dám đánh lén bổn đại thần?"
Hòn đá kia có màu nâu đen, trông cực kỳ bóng loáng, dường như không khác gì một cục đá, nhưng điểm khác biệt là nó lại có hai mắt và miệng.
"Đại ca, hòn...!hòn đá kia thành tinh rồi kìa!", Kim Bá Thiên chỉ vào hòn đá kia với vẻ mặt khó tin.
"Hóa ra là ngươi!", Mục Long bỗng cảm thấy hòn đá kia hơi quen mắt.
"Cái gì mà là ngươi, bổn đại thần chính là Thần Thạch rơi xuống từ trên trời khoảng 10 ngàn năm trước.

Trước kia vẫn chưa nhìn thấy các ngươi.

Trái lại hai tên nhóc các ngươi bỗng làm phiền bổn đại thần ngủ, phải chịu tội gì?", hòn đá kia trừng mắt, ra vẻ ông cụ non.
Mục Long nghe vậy, khóe miệng khẽ cong, cười nói: "Thần Thạch? Hòn đá cũng cần ngủ hả? Chứ không phải là hôm đó thiên kiếp bổ xuống quá tàn nhẫn nên bắt đầu nói nhảm?"
"Gì mà thiên kiếp địa kiếp, bổn đại thần hoàn toàn không biết ngươi đang nói gì? Có điều, bổn đại thần chính là cao thủ tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không so đo với một tên nhóc nhà ngươi.

Ngươi để cái chén kia lại coi như quà xin lỗi đã làm phiền đến giấc ngủ của ta đi", hòn đá kia nói xong, ý bảo Mục Long để chén lại rồi đi mau.

Mục Long nghe vậy, không nhịn được buồn cười: "Cắn bể chén của ta, còn giả thần giả quỷ trước mặt ta.

Ngươi cho rằng, đổi màu thì ta không nhận ra ngươi chắc?"
"Cũng không biết là đá Phong Lôi Thần cứng hay là thần thiết Như Ý cứng?", Mục Long nói xong, thần kích Như Ý thoáng chốc xuất hiện trong tay, đập thẳng xuống đá Phong Lôi Thần.
Đá Phong Lôi Thần thấy thần kích Như Ý thì lập tức hơi luống cuống, hú lên quái dị: "Giết người, giết người, cứu mạng!", nó vừa hú hét vừa khôi phục lại hình dạng cũ, hai cái cánh gió sét cũng xuất hiện và mở ra.
"Ngươi là hòn đá, không phải người", Mục Long thấy thế mới cất thần kích Như Ý đi, cười lạnh nhìn đá Phong Lôi Thần.
Đá Phong Lôi Thần lại chằm chằm Mục Long nói: "Bổn đại thần đã hoàn toàn thay đổi vẻ ngoài mà còn bị ngươi nhận ra, tên loài người nhà ngươi có vẻ rất có tuệ căn, ừ, khá tốt, trẻ nhỏ dễ dạy".
Mục Long nghe xong, không nhịn được cười nói: "Vậy thì chắc ngươi chưa nghe qua câu cóc ba chân dễ tìm, tìm một hòn đá lại như mò kim đáy biển.

Huống chi, giọng nói ấy của ngươi nghe một lần thôi là có thể nhớ kỹ rồi".
Tuy đá Phong Lôi Thần khá kinh ngạc, nhưng vẫn giả vờ không kiên nhẫn nói: "Được rồi, được rồi, loài người, coi như ngươi thông minh.

Có điều, nếu ngươi đưa cái chén trong tay cho ta thì bổn đại thần có thể suy xét...!dạy cho người vài chiêu".
"Thật không? Vậy ngươi định dạy cho ta cái gì?", Mục Long hỏi.
"Cái này...", đá Phong Lôi Thần nói xong, con ngươi đảo qua đảo lại, sau đó lại giả vờ hiểu rộng biết nhiều nói với Mục Long: "Tin chắc rằng ngươi cũng thấy được thiên kiếp ngày ấy...!không đúng, đó không phải thiên kiếp, mà là một loại thần công của bổn đại thần.


Nếu ngươi đưa cái chén kia cho ta thì ta có thể suy xét truyền nó cho ngươi".
Thấy Mục Long chỉ cười không đáp, đá Phong Lôi Thần tiếp tục lừa gạt: "Loài người, ngươi cần phải biết, có biết bao cao thủ vì được đến bổn đại thần chỉ dạy mà tranh nhau máu chảy đầu rơi.

Một câu của bổn đại thần thôi là có thể khiến thế gian nổi lên một trận chiến đẫm máu rồi.

Thế nên, đây là một cuộc mua bán lời to mà chẳng lỗ là gì.

Ngươi cần phải nhanh chóng quyết định đi, đừng để vuột mất cơ hội đó".
"Ừ, biết rồi, ngươi cứ khoác lác tiếp đi!"
"Mập mạp, lấy nồi ra, chúng ta vừa ăn vừa nghe nó khoác lác!", Mục Long nói xong, bưng chén đá lên uống một ngụm canh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui