"Cuối cùng ông trời cũng mở mắt khiến ta...!trả thù cho linh khí của mình.
Linh khí ấy là bảo vật gia truyền của gia tộc ta đó...", có người vuốt ve linh khí bị gãy của mình, lộ ra vẻ trả được mối hận.
Những người khác cũng gật đầu, trước đó hơn hai trăm người tấn công Mục Long lại chẳng thể giết chết hắn, trái lại còn bị giết ngược hơn trăm người đã khiến họ ức chế không thôi.
Sau đó, mọi người bắt tay quần ẩu Mục Long, mắt thấy sắp thành công, kết quả bởi vì tên mập mạp kia mà thất bại trong gang tấc, hơn nữa, linh khí còn bị chấn gãy.
May là giờ tên mập mạp kia đã chết, cuối cùng trong lòng họ cũng hả giận, hơi dễ chịu xíu.
Có điều, bọn họ mới thoải mái được 1 giây, bỗng nghe thấy phía dưới cái nồi lại truyền tới một giọng nói vô cùng gợi đòn, Kim Bá Thiên ngáp nói: "Sao lại ngừng rồi? Tiếp tục đi chứ, ta rất thích cái nhịp điệu lung tung rối loạn ấy, còn dễ nghe hơn cả tiếng tỳ bà nữa.
Một đám rác rưởi, mau gõ tiếp đi nào..."
"Hôm nay, nếu các ngươi không thể giết ta thì sẽ đều trở thành cháu của ta hết đó.
Hừ, mà khoan, Kim Bá Thiên ta mới không có mấy đứa cháu yếu như vậy, toàn là rác rưởi, ngay cả người thường cũng không bằng..."
Kim Bá Thiên chẳng những không sao, trái lại còn phát huy toàn bộ sức công phá bằng lời nói của mình, sỉ vả mọi người không đáng một đồng, có người bị chọc tức đến hộc máu.
"A!"
"Ta điên mất!"
"Ta thề, ta chắc chắn sẽ giết hắn ta!"
Những câu đó quả thật rất gợi đòn, thậm chí còn khiến một số người thay đổi suy nghĩ trong đầu: Mục Long có thể không giết, nhưng Kim Bá Thiên nhất định phải chết!
Kết quả là Kim Bá Thiên đã thành công thu hút thù hận của mọi người, cảnh ấy khiến ngay cả Mục Long cũng vô cùng kinh ngạc.
"Xem ra, cái nồi đen kia là một bảo vật kiếm có, lực phòng ngự quả thật kinh người, với sức mạnh của chúng ta hoàn toàn không thể phá hủy nó.
Song, muốn giết tên mập khốn kiếp kia cũng không phải không có cách nào!"
Có người tỉnh táo lại từ trong cơn tức, dường như đã tìm được cách đối phó với Kim Bá Thiên.
"Cái nồi kia là úp xuống đất, chỉ cần chúng ta lật nó lại thì tên mập khốn kiếp kia chắc chắn sẽ chết!"
"Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Xem ra là đã bị tức tới mụ mị đầu óc rồi!"
Kết quả là mọi người đều xúm lại quanh cái nồi định nâng nó lên, nhưng cái nồi kia lại cực kỳ quỷ dị, dường như cắm rễ trên mặt đất, xung quanh hoàn toàn không có một khe hở nào khiến mọi người chẳng thể ra tay.
Sau đó, mọi người cùng chung sức định lật bay cái nồi đen kia.
Hơn một trăm đệ tử Bích Cung cảnh đồng loạt dùng pháp lực thì đó có là một ngọn núi cũng có thể bị lay động.
Nhưng với cái nồi đen kia, lại chẳng thể nhúc nhích nó mảy may.
Lay núi thì dễ, lay nồi lại khó, nên có thể thấy được sức nặng kinh khủng của nó!
"Các ngươi đúng là quá yếu, hơn một trăm người mà ngay cả cái nồi cũng không đẩy được, ta mà là đám rác rưởi như các ngươi thì đã sớm cắt cổ tự sát rồi".
"Người khác bước trên con đường tu hành là vì trở thành cao thủ sống lâu mặc sức bay lượn, còn các ngươi lại chỉ tổ lãng phí linh khí trong đất trời..."
...
Bên dưới cái nồi, Kim Bá Thiên lại bắt đầu xỉa xói, câu nào câu nấy đều hết sức độc ác, nói đám người trong hội Đồ Long không ra cái gì, lại lần nữa đổ thêm dầu vào lửa.
"Ta thề, ta chắc chắn sẽ chặt tên mập khốn kiếp kia ra làm ngàn khúc để giải mối hận trong lòng!", có người đỏ mắt, giận dữ hét.
"Hừ, không khoác lác thì chết à? Lúc trước, các ngươi cũng nói như vậy với đại ca ta, kết quả hơn hai trăm người vây giết một người, còn bị giết ngược cả trăm người.
Các ngươi dứt khoát đổi tên hội thành 'hội khoác lác' luôn đi...", Kim Bá Thiên khinh bỉ.
"A...!mập mạp khốn kiếp, có giỏi thì đi ra coi, làm rùa đen rút đầu mà tính anh hùng hảo hán cái gì?", mọi người hận đến ngứa răng quát.
"Bàn gia ta dùng thực lực cõng nồi, dựa vào cái gì đi ra ngoài? Nói thật với các ngươi, bên trong nó đông ấm hạ lạnh, gió mưa không thể thổi vào, rất là thoải mái.
Bên ngoài còn luôn có một đám chó dại bủa vây, muốn cắn người lại không cắn được, ngươi nói có tức hay không?", mập mạp nói với giọng hết sức đáng giận khiến mọi người suýt nữa phát điên.
Trên đời này điều ức chế nhất không phải là kẻ thù ở trước mặt mà ngươi lại không đánh lại, mà là kẻ thù ở trước mặt ngươi, hắn ta còn yếu hơn ngươi, nhưng ngươi lại không thể giết chết hay thậm chí là đụng vào hắn ta.
"Ta cũng không tin không thể đập bể cái nồi kia được, đập cho ta...", cơn giận trong lòng họ đã tích tụ đến một mức độ cực kỳ khủng bố, cần phải tìm nơi xả giận.
Thế nên, bọn họ bất chấp tất cả vận chuyển chân nguyên tiếp tục tấn công cái nồi.
Mà tiếng cười của Kim Bá Thiên dưới cái nồi lại càng thêm ngông cuồng.
"Ha ha ha, đập đi, dùng sức vào, quên nói cho các ngươi biết, cái nồi này đã thành tinh, chẳng những có tính tình, còn...!còn thù dai!"
Hắn ta vừa nói xong, chỉ thấy cái nồi kia bắt đầu run lên, phát ra từng tiếng nổ ầm ầm.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức vô cùng khủng bố bỗng tỏa ra từ trên người nó.
Giờ phút này, cái nồi vốn đen thui thùi lùi lại biến thành màu đỏ, từng đường hoa văn xa xưa lan rộng dưới đáy nồi.
Một ngọn lửa quỷ dị bỗng bốc lên từ trên những hoa văn đó, sau một tiếng ầm vang, cái nồi kia trực tiếp bay lên rồi hóa thành một quả cầu lửa xông vào đám người đấu đá lung tung, không biết đã đụng bao nhiêu người bị thương khiến họ kêu thảm liên tục.
Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ thấy thế, biết hội Đồ Long đã thua, lại thấy Mục Long kia đang nhìn chằm chằm họ với ánh mắt tràn ngập sát khi thì chẳng dám nán lại, lập tức bóp nát "Tốn Phong Thanh Quang phù" bỏ trốn mất dạng.
Lúc này, Kim Bá Thiên mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Mục Long nói: "Đại ca, tiếp theo phải làm sao bây giờ? Những người kia muốn giết huynh, vậy chính là kẻ địch của Kim Bá Thiên ta.
Dựa vào sức của hai người chúng ta, huynh đánh ta thủ, có thể nhân cơ hội này giết sạch bọn họ".
Mục Long nghe vậy liếc nhìn mọi người, sau đó quay sang Kim Bá Thiên nói: "Hôm nay, nếu không có đệ tới thì ta đã chết rồi.
Có điều, giết người không phải là chuyện nhỏ, đệ không thể bị liên lụy vào được".
"Huống chi, ban nãy Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện cũng đã sử dụng bùa để chạy trốn".
Sau đó, chỉ thấy cánh tay Mục Long khẽ run lên, dùng chiến kích chỉ vào đám người ở đằng xa nói: "Hôm nay không giết các ngươi không phải vì sợ, mà là Mục Long ta không muốn liên lụy đến anh em của mình.
Ta đã nhớ kỹ gương mặt của các ngươi, mai sau, ta sẽ tự mình giết sạch bọn ngươi!"
Mục Long vừa nói xong câu đó, trong lòng mọi người chợt sợ run, luồng sát khí kia làm họ thấy sợ, thậm chí còn không có can đảm đối mặt với hắn.
Sau một trận chiến này, Mục Long vẫn là Mục Long, càng ngày càng mạnh, nhưng hội Đồ Long lại không còn là hội Đồ Long của lúc trước nữa.
"Chúng ta nên làm gì đây?"
"Lẽ nào chúng ta phải ngồi chờ chết sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...