Nước của dòng thác này cực kỳ trong, nhưng hồ nước lạnh bên dưới lại đen ngòm.
Cái này chứng tỏ một điều là hồ nước kia cực kỳ sâu.
Nhoáng cái đã có sự thay đổi xảy ra, chỉ thấy giữa hồ nước bỗng xuất hiện một cái xoáy nước, ngay sau đó, bọt nước bắn lên, một con quái vật to lớn lao ra từ trong hồ nước, dọc theo thác nước, ngược dòng lên trên.
Khoảnh khắc ấy, Mục Long mới thấy rõ dáng dấp của nó, cơ thể hẹp dài giống như mãng xà, nhưng so với mãng xã lại có thêm bốn cái chân.
Mục Long nhớ trước kia từng đọc một quyển sách tên là "tạp ký Chí Quái", nghe đâu là do một nhà sư tên Du Phương làm.
Trong đó ghi lại một loài vật, gọi là Hủy.
Trong "tạp ký Chí Quái" nói rắn mọc ra bốn chân gọi là Hủy, sau 500 năm Hủy sẽ hóa Giao.
Con yêu quái trong hồ nước lạnh này có cơ thể như mãng xà, trên đầu mọc một chiếc sừng, bốn chân sắc bén, cả người đầy vảy đen thui như mực, mỗi một cái vảy nhỏ nhất cũng to bằng bàn tay, chắc chắn là Hủy không sai.
Trong "tạp ký Chí Quái" còn nói, Hủy mọc một sừng có thể thông linh, nơi mà nó sống chắc chắn sẽ có bảo vật.
Ý là trên đầu yêu Hủy mà mọc sừng thì sẽ có linh trí và rất nhạy cảm với bảo vật, hơn nữa, nơi nó thường qua lại đương nhiên sẽ có bảo vật hiếm thấy xuất hiện.
Quả nhiên, Mục Long tiếp tục xem đá Thất Khổng Thận Ảnh thì phát hiện con Hủy kia bơi ngược lên trên đến đỉnh núi chợt thấy nơi đó có một cái hang động, bên trong lóe lên ánh sáng của bảo vật.
Con Hủy kia vẫn chưa chui vào, chỉ là khi nhìn về phía hang động, trong miệng liên tục nhỏ nước miếng, hiển nhiên là cực kỳ thèm thuồng.
"Có thể khiến cho Hủy thèm thuồng, chứng tỏ bảo vật trong núi không phải vật phàm.
Hơn nữa, nhìn cảnh sắc trong núi này lại cực kỳ giống dấu hiệu sắp có sơn bảo trong truyền thuyết ra đời".
Sau khi Mục Long xem hết hình ảnh trong đá Thất Khổng Thận Ảnh thì ngây ra một lúc mới đưa ra phân tích của mình.
Sở Tùy Duyên nghe vậy, lập tức vỗ tay nói: "Tuyệt, quả nhiên là tuyệt vời, không ngờ Mục huynh lại hiểu nhiều biết rộng như vậy.
Chẳng những có thể liếc mắt một cái đã nhận ra loài dị chủng của Yêu tộc như Hủy, mà ngay cả dấu hiệu sắp có sơn bảo ra đời cũng biết".
"Không giấu gì Mục huynh, trước đó ta chỉ nghi ngờ thôi chứ cũng chưa dám chắc.
Giờ nghe Mục huynh nói vậy, xem ra thứ trong núi chắc chắn là sơn bảo".
Sở Tùy Duyên dưới sự kích động còn nói ra câu hay treo bên miệng của mình: "Xem ra, đây quả nhiên là duyên số hết, bảo vật ấy rõ ràng là có duyên với chúng ta".
Mục Long nghe thấy Sở Tùy Duyên nói vậy chỉ cười không nói.
Hắn chính là thể Thiên Yêu, đừng nói là Hủy, vì có được chí bảo truyền thừa của Yêu tộc như Yêu Thần tháp, tuy hắn không biết những Yêu tộc hiện nay, nhưng Hoan Nhi không thể nào không biết.
Còn về sơn bảo trong truyền thuyết, chẳng những trước đây hắn đã từng nghe nói đến rất nhiều, giờ trong tay còn nắm giữ một sơn bảo có đẳng cấp đứng đầu như thần kích Như Ý, nên sao có thể xa lạ chứ?
Vì lý do ấy nên Mục Long mới động lòng, loại linh vật như sơn bảo là cực kỳ huyền bí, quả thật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Thiên tài địa bảo bình thường chẳng thể nào so được với nó, chỉ với thần kích Như Ý trong tay Mục Long thôi là có thể nhận ra điều đó.
Một mặt là cũng có ý định đi, mặt khác lại là tò mò, vì mỗi loại sơn bảo đều tập hợp toàn bộ tinh khí trong núi sông mới sinh ra nên cũng không giống nhau.
Chẳng biết sơn bảo ở nơi này rốt cuộc là gì?
Sau đó, hắn bèn cười hỏi: "Vậy ý của Sở huynh là, tùy duyên?"
"Tùy duyên, nếu gặp được thì đương nhiên là tùy duyên.
Có điều, trước đó, ta từng thấy được thực lực của con Hủy kia, nó đã sắp đến Ngự Hồn cảnh, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của nó.
Thế nên, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Ngoài Mục huynh ra, ta còn mời thêm một người bạn, cả ba chúng ta hợp tác, chưa chắc không có cơ hội lấy được sơn bảo", Sở Tùy Duyên cười nói.
"Ồ? Xin hỏi người đó là?", nếu định hợp tác, đương nhiên Mục Long phải hỏi.
Dù sao, hắn chỉ là tạm thời tin tưởng Sở Tùy Duyên mà thôi, còn người khác, với tình hình hiện nay của Mục Long, đương nhiên cần phải cẩn thận là trên hết, không đến đường cùng thì tuyệt đối không thể lộ ra tung tích.
Một người thông minh như Sở Tùy Duyên đương nhiên hiểu được ý của Mục Long, cười nói: "Mục huynh yên tâm đi, chẳng phải có câu, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của mình sao.
Vả lại, người bạn này của ta cũng có thù oán với Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện kia.
Hơn nữa, trước giờ đều phân rõ đúng sai, chứ không phải loại người gặp lợi liền sáng mắt".
"Nghe ngươi nói vậy, bản thân ta càng tò mò hơn đó, rốt cuộc là vị đệ tử ngoại môn nào mà có thể khiến một người đứng đầu bảng Sơn Hà như Sở huynh đánh giá như thế?", Mục Long trêu ghẹo.
"Ha ha, cái gọi là đứng đầu bảng Sơn Hà cũng chỉ là hư danh thôi, tùy duyên, tùy duyên ấy mà".
"Nhưng người bạn này của ta lại không phải loại chỉ có tiếng mà không có miếng.
Lúc trước, nếu Sở huynh dùng sức một người xóa sổ hội Thiên Vũ thì chắc cũng có nghe nói đến cái tên 'hội Linh Lung' chứ nhỉ".
"Đương nhiên rồi", Mục Long đáp.
"Không gạt Mục huynh, người bạn kia của ta chính là Mặc Linh Lung - người sáng lập nên hội Linh Lung ấy".
"Chính là Mặc Linh Lung - người đứng thứ 6 trên bảng Sơn Hà à?"
"Đúng vậy, ta đã hẹn chỗ với nàng ta rồi.
Vốn dĩ, nếu không tìm thấy người hợp tác thì hai chúng ta tính mạo hiểm thử một lần.
Giờ có Mục huynh gia nhập, đương nhiên là càng tốt".
"Việc này không nên để lâu, nếu Mục huynh không còn chuyện gì khác, hay là chúng ta đến tập hợp với nàng ta luôn nhé?", Sở Tùy Duyên nói xong lấy ra bản đồ, nhìn đường đi bên trên.
Cảnh ấy cũng chứng minh suy đoán lúc trước của Mục Long, tuy tấm bản đồ ấy có vẻ khá đơn giản, không đủ chi tiết, nhưng đều có đánh dấu lại những vị trí quan trọng.
Hơn nữa, Mục Long dám khẳng định, trong tay đám Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện cũng có một tấm như vậy.
Bởi vì Mục Long biết Giang Thiên Tứ - một thiên kiêu trong nội môn và là anh trai của Giang Thiên Vũ muốn có được một tấm bản đồ đảo Phục Ma thì cũng không khó.
"Ừ, chậm trễ lại sinh biến, một khi đã thế thì ta lên đường thôi", sau đó, Mục Long bèn đi theo Sở Tùy Duyên đến một chỗ tên là núi Hổ Lang.
Song cũng phải có tâm đề phòng người, dù gì đây cũng là lần đầu tiên Mục Long và Sở Tùy Duyên hợp tác.
Vả lại, tình hình bây giờ của hắn lại cực kỳ nguy hiểm, hơi lơ là chút thôi sẽ có khả năng bị hội Đồ Long vây giết.
Thế nên, trên đường đi, Mục Long đều hết sức cẩn thận, lúc nào cũng cảnh giác, hễ có gió thổi cỏ lay, hắn đều có thể đưa ra cách giải quyết.
Nhưng lúc ở trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, Mục Long đã có ấn tượng với Sở Tùy Duyên, đến giờ thì hắn ta làm việc rất có phong thái của bậc quân tử..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...