Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long


"Hóa ra là Mục huynh, không ngờ ta và huynh lại có thể gặp nhau tại một nơi nguy hiểm như Vạn Độc cốc, đúng là duyên phận, mọi thứ đều tùy duyên cả", Sở Tùy Duyên chắp tay cười nói.
"Tùy duyên sao?", Mục Long cười, cũng không nói gì thêm vì đến giờ hắn vẫn chưa biết được mục đích của Sở Tùy Duyên.
Sau đó, chợt nghe thấy Sở Tùy Duyên nói: "Ta cực kỳ hâm mộ tư chất của Mục huyng, hơn nữa huynh và ta cũng không oán không thù, chỉ với mấy câu của người ngoài mà muốn cả hai chúng ta đánh nhau sống chết thì cũng không thực tế".
"Còn về bản đồ trong tay Mục huynh, với người khác thì nó giống như chí bảo, nhưng với ta, nó có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Thế nên, Mục huynh cũng không cần lo lắng".
"Có điều, nghe lời nói ban nãy của Mục huynh thì hình như đã gặp Miêu Thiên Tú, còn giết chết hắn ta?"
Đều là người nằm trong top 10 bảng Sơn Hà nên Sở Tùy Duyên cũng biết thực lực của Miêu Thiên Tú.

Dù hắn ta không muốn tin đây là sự thật thì lý trí của Sở Tùy Duyên cũng có thể cảm nhận điều khác lạ trong lời nói của Mục Long.
Trong câu nói ấy có chút khinh bỉ, đó là sự khinh bỉ đối với Miêu Thiên Tú, cũng là sự cảnh cáo với hắn ta.
Hôm đó, trước khi tiến vào đảo Phục Ma, hắn ta đã ở trong đám đông thấy mọi thứ mà Mục Long gặp phải, đặc biệt là sát khí do hắn tỏa ra lúc cuối cùng, càng khiến hắn ta nhớ mãi không quên.

Bởi vì, hắn ta đã từng cảm nhận được loại sát khí ấy trên người của một cao thủ.
Người như vậy, một khi bị chạm vào giới hạn thì cực kỳ đáng sợ.
Mục Long nghe vậy khá là kinh ngạc, sau đó nhìn Sở Tùy Duyên cười hỏi: "Sao ngươi lại đưa ra kết luận là Miêu Thiên Tú đã chết? Và còn là do ta giết?"
"Rất đơn giản, trực giác, trực giác đối với Mục huynh", Sở Tùy Duyên khẽ cười, nhìn thẳng vào Mục Long phun ra một câu nhìn như rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy thâm ý.
"Vậy ư? Nói thế thì trực giác của ngươi khá chuẩn đấy chứ", trong tay Mục Long xuất hiện một thứ, bị hắn thuận tay ném cho Sở Tùy Duyên.
Sở Tùy Duyên thấy vậy vươn tay nắm lấy, sau khi nhìn thấy thứ đó thì dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt.
"Ngũ Độc Huyền Âm trượng, quả nhiên, Mục huynh không những có tư chất khủng bố mà thực lực cũng vô cùng đáng sợ", Sở Tùy Duyên nói xong bèn bước tới trả Ngũ Độc Huyền Âm trượng lại cho Mục Long.
Ngũ Độc Huyền Âm trượng là linh khí thượng phẩm, gần như đại biểu cho một nửa thực lực của Miêu Thiên Tú.

Giờ lại xuất hiện trong tay Mục Long thì đã đủ để chứng minh mọi thứ.
Hơn nữa, Mục Long còn có thể thuận tay ném linh khí thượng phẩm cho hắn ta cho thấy lòng tin cũng như sự gan dạ của hắn.
"Thực lực cao thì không dám nhận, Mục Long ta tự cảm thấy mình chẳng phải loại thích giết người vô tội.

Tên kia lại cực kỳ ngang ngược, phá hủy cơ duyên của ta, còn âm mưu giết ta.

Đối với loại ấy thì đương nhiên không còn gì phải khách sáo rồi".
"Tất nhiên rồi, nhưng mấy ngày nay Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện kia đang lùng sục huynh ở xung quanh, nếu gặp phải đương nhiên sẽ lại có một trận chiến đẫm máu.

Với thực lực của Mục huynh, đánh đơn thì chắc cũng không sợ bất cứ kẻ nào, song hội Đồ Long lại rất đông, huynh phải cẩn thận hơn mới được".
"Cảm ơn đã nhắc nhở".
Mục Long nghe vậy chắp tay cảm ơn, tuy không biết rốt cuộc thì tên Sở Tùy Duyên này là địch hay bạn, nhưng đến giờ, đối phương vẫn chưa thể hiện ra ý xấu nào.

Tục ngữ nói, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại nên đương nhiên Mục Long cũng phải đối xử lễ phép lại.

Sau đó, lại nghe thấy Sở Tùy Duyên hỏi: "Chẳng biết tiếp theo Mục huynh có tính toán gì không?"
"Cũng không có tính toán gì, vốn định đi qua Vạn Độc cốc này nhưng ai ngờ nơi này lại nhiều rắn độc như vậy.

Xem ra, phải đổi con đường khác để đi tiếp vào chỗ sâu trong, tìm kiếm cơ duyên thôi".
"Nghe huynh nói vậy thì bản thân ta cũng biết một chỗ có cơ duyên, nhưng hơi nguy hiểm, với sức một mình ta thì khó mà lấy được nên mới đi dạo xung quanh định tìm mấy người đến giúp.

Chẳng biết Mục huynh có hứng thú hay không?", Sở Tùy Duyên nói xong, trong tay xuất hiện một cục đá như ngọc.
Trên cục đá kia tự sinh ra bảy cái lỗ xếp theo một trật tự trông vô cùng huyền diệu.
"Còn đây là đá Thất Khổng Thận Ảnh, không biết Mục huynh có nghe đến nó chưa?", Sở Tùy Duyên cười hỏi.
"Đá Thất Khổng Thận Ảnh...", Mục Long lẩm bẩm, lục lọi trong trí nhớ của mình nhưng cũng chưa nghe nói qua thứ này.
"Ta cũng chưa từng nghe nói về nó, nhưng khi ta còn nhỏ có nghe một người lớn trong nhà nhắc tới.

Nơi biển rộng xa xăm, trên chín tầng mây có một loại Giao Long tên là 'Thận'.

Con yêu thú này trời sinh có đại thần thông, thường bơi lội trong biển mây, giỏi chế tạo ảo giác mê hoặc tu sĩ lui tới, cũng chính là 'ảo ảnh' mà ta thường nói tới", Mục Long nhớ tới câu chuyện mà mẹ đã kể cho mình khi còn nhỏ, rồi kể lại cho Sở Tùy Duyên nghe.
"Chính là nó! Ta cũng tình cờ nghe một cao nhân nói về nó.


Hóa ra, Mục huynh cũng biết, đá Thất Khổng Thận Ảnh kia là hòn đá trong hang ổ của con yếu thú Thận ấy.

Do hằng năm đều nhiễm phải hơi thở của nó, dần dà đã có được khả năng ghi lại hình ảnh xung quanh".
Sở Tùy Duyên nói xong, đưa đá Thất Khổng Thận Ảnh cho Mục Long, nở nụ cười thần bí nói: "Ta tin rằng chắc hẳn Mục huynh sẽ cảm thấy hứng thú với thứ mà đá Thất Khổng Thận Ảnh ghi lại".
"Hử?"
Mục Long nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, rồi nhận lấy đá Thất Khổng Thận Ảnh.
Hắn vừa mới truyền chân nguyên vào đã thấy từng luồng sáng bắn ra từ trong những cái lỗ kia, rồi chiếu lên hư không trước mặt hình thành một quầng sáng.
Hình ảnh trong quầng sáng ấy trông rất sống động, trên không trung như có sương mù ma quái bốc lên, hiển nhiên đó là cảnh tượng riêng biệt của đảo Phục Ma.
Đó là một dãy núi cực cao, trên núi có một cái thác nước cao khoảng mấy trăm mét, khí thế to lớn như một con rồng treo ngược, lao thẳng xuống hồ nước lạnh dưới chân núi.
Điều huyền diệu ở đây nằm trong hồ nước lạnh kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui