Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long


“Mục Long, lúc trước, khi ngươi chặt đứt một cánh tay của ta có từng nghĩ đến ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay? Ngươi đồng ý so đấu với Hoàng Thiện sư huynh, đó chính là quyết định ngu xuẩn nhất cả đời này của ngươi, thế nhưng nếu như ngươi không ngu ngốc thì sao ta có thể trút giận được?”
“Trên Sinh Tử đài, ngươi chặt đứt một tay của ta, hôm nay, trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, ngươi sẽ phải trả giá gấp đôi, hơn nữa, từ hôm nay trở đi, Giang Thiên Vũ ta, nhất định sẽ trở thành ác mộng của ngươi!”.

Âm thanh của Giang Thiên Vũ lạnh đến tận xương tuỷ, không chỉ là lạnh lùng, bên trong đó còn lộ ra nỗi thù hận thấu xương.

Trận chiến trên Sinh Tử đài chẳng những khiến cho hắn ta thân bại danh liệt mà còn làm cho hắn ta phải trải qua cảm giác tuyệt vọng của cận kề cái chết, không có năng lực phản kháng, bản thân như thịt trên thớt, khiến cho hắn ta vừa sợ hãi vừa chán ghét.

Khó khăn lắm hắn ta mới ngưng tụ được trái tim Thất Sát, nhưng bởi vì lần đó mà vỡ nát, ngay cả bảo vật Thất Sát Diệt Hồn Truỳ cũng bị Mục Long cướp mất…Tất cả những điều này đều là Mục Long ban cho hắn ta, Mục Long cũng trở thành tâm ma của hắn ta.

Cho nên, giờ phút này, trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ, Mục Long không chết, hắn ta không thể yên lòng!
Chỉ có tự tay đánh bại hoặc giết chết Mục Long, hắn ta mới có thể phá vỡ tâm ma của mình, đến lúc đó phá rồi lại lập, đạo tâm sẽ càng thêm kiên định!
“Ác mộng sao? Nhìn thấy vẻ mặt xấu xí này của ngươi, quả thật là sẽ gặp ác mộng, bản thân ngươi còn có thể tự mình hiểu rõ”, Mục Long khinh thường cười nói.

Sau đó, hắn lại liếc mắt nhìn Hoàng Thiện, nói: “Tuy rằng ngươi đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà, nhưng đáng tiếc, lươn vẫn chỉ là lươn, chung quy cũng không phải là rồng thật sự”.


Nói xong, Mục Long xoay người rời đi, Kim Bá Thiên theo sát Mục Long, chỉ sợ chậm một bước thôi sẽ bị ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của bọn họ xé thành từng mảnh nhỏ, đồng thời, trong lòng cũng rung động: “Đại ca quả nhiên là đại ca, đối mặt với người đứng thứ tám bảng Sơn Hà mà vẫn cường thế như trước!”
Sau khi Mục Long rời đi, sắc mặt Hoàng Thiện thay đổi, trong mắt bốc lên một ngọn lửa, trên da nổi lên một lớp vảy màu đỏ thẫm, chợt loé rồi biến mất.

“Mục Long, chờ xem, ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới là tuyệt vọng chân chính!”
Lúc này, Mục Long đang đi lại trong cốc, nghe ngóng các loại tin tức.

Nghe nói lần khảo nghiệm Huyền Tâm Huyễn Linh cốc này có phần thưởng vô cùng đặc biệt, người có thành tích đứng thứ nhất sẽ nhận được một phần bản đồ.

Bản đồ này cũng không đơn giản, khảo nghiệm Huyền Tâm Huyễn Linh cốc diễn ra là để xác định danh sách tham gia thí luyện Phục Ma, mà tấm bản đồ này chính là bản đồ của đảo Phục Ma, nơi diễn ra thí luyện.

Trên đảo Phục Ma mặc dù có rất nhiều cơ duyên, nhưng phúc họa cận kề, phía sau những cơ duyên đó đều ẩn giấu những nguy cơ trí mạng, hung hiểm khó lường, hơn nữa, những thứ mà mình không biết đến mới là mối nguy hiểm nhất, nỗi sợ hãi cũng thường xuất phát từ những điều này.

Thế nhưng có được bảo đồ thì sẽ khác.

Thử nghĩ một chút, cùng tham gia thí luyện, những người khác đều như ruồi bọ mất đầu, nhốn nháo chạy tán loạn, không cẩn thận là có thể bị lạc ngay, mà người có được bản đồ lúc nào cũng có thể biết rõ vị trí của mình, biết được nơi nào nguy hiểm, nơi nào có cơ duyên…
Sự tồn tại của thứ này giống như là một sự gian lận, quả thật là thí luyện Phục Ma có bảo vật cực kỳ quý giá, nhưng từ xưa đến nay, bảo vật chỉ có thể vào tay cường giả.

Cũng chính vì thế, chỉ có thiên tài ngoại môn cực mạnh, đứng vị trí thứ nhất khảo nghiệm mới đủ tư cách có được phần bản đồ này.

Chỉ là chuyện bản đồ, những đệ tử bình thường cũng chỉ có thể nghĩ đến mà thôi, bọn họ có thể tranh giành được một vị trí trong danh sách tham gia thí luyện cũng được xem như là tổ tiên phù hộ rồi.

Về phần đạt được thành tích đứng thứ nhất, có lẽ, chỉ có mười người đứng đầu trong bảng Sơn Hà mới có tư cách tranh đoạt.

Trừ những thứ đó, lần thí luyện này còn có phần thưởng khác, tuy rằng là quý hiếm, nhưng số lượng cũng không hữu hạn.


Trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc này còn có dấu ấn khảo nghiệm của đệ tử các đời, có thể nói là giang sơn lớn có tài tử xuất thế, bao đời qua cũng có không ít các nhân vật thiên kiêu, bọn họ lưu lại thành tích tại ba cửa ải khảo nghiệm khiến cho kẻ khác phải ngước nhìn.

Chỉ cần có thể phá vỡ những thành tích được ghi lại trước đó, tông môn sẽ ban thưởng cho.

Phần thưởng này, có thể nói là vô cùng hậu hĩnh.

Chỉ cần là người phá vỡ được kỷ lục ở một cửa ải sẽ được ban thưởng một vạn viên Huyền Linh đan, một món linh khí tuyệt phẩm, một bộ linh quyết thượng đẳng.

Khi những phần thưởng này được tuyên bố ra ngoài đã lập tức khiến cho tất cả đệ tử ngoại môn điên cuồng.

Một vạn viên Huyền Linh đan, đây khái niệm gì? Còn nhiều hơn so với tiền thưởng của hai mươi người đứng đầu bảng Sơn Hà trong một năm cộng lại!
Tuy nhiên, Huyền Linh đan này tuy rằng nhiều, nhưng giá trị của nó vẫn còn có thể đo lường được, còn hai món sau mới thật sự khó để đánh giá.

Linh khí tuyệt phẩm, chỉ sợ có rất nhiều đệ tử ngoại môn còn chưa từng nghe qua.

Trong giới tu hành, binh khí dựa vào uy lực mà chia thành mạnh yếu, cũng phân chia thành các cấp bậc.

Từ thấp đến cao, theo thứ tự chia thành phàm khí, linh khí, huyền khí, bảo khí, đạo khí, thánh khí, thần khí.


Mỗi một cấp bậc lại chia thành ba phẩm thượng, trung, hạ, mà tuyệt phẩm chính là tồn tại vượt xa ba loại còn lại.

Linh khí tuyệt phẩm, ở một vài phương diện thậm chí còn có thể so sánh với huyền khí.

Nhưng đối với đệ tử ngoại môn mà nói, những thứ này vô cùng xa vời.

Bởi vì thực lực của bọn họ cùng lắm chỉ đạt tới Bích Cung cảnh, khi mới bước vào con đường tu hành, rất nhiều người vẫn dùng phàm khí, cho dù được đúc từ tài liệu quý giá đến mức nào thì vẫn chỉ ra phàm khí.

Bởi vì sự khác nhau lớn nhất giữ phàm khí và linh khí chính là ở một chữ linh, huyền khí có linh tính, phải câu thông bằng ý niệm, còn phàm khí thì không làm được như thế.

Ngoại môn cũng chỉ có những đệ tử trên bảng Sơn Hà mới có thể sử dụng linh khí, nhưng linh khí trung phẩm, hạ phẩm vẫn chiếm đa số, hơn nữa, bọn họ cũng khó có thể phát huy được uy lực của nó.

Bởi vì linh khí có linh, cần phải dùng linh khí để thôi thúc, dùng thần hồn để điều khiển mới có thể phát huy hoàn toàn uy lực của nó, đây là thủ đoạn mà Ngự Hồn cảnh mới có thể làm được, mà Ngự Hồn cảnh lại là cảnh giới của đệ tử nội môn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui