Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long


Chỉ là sau khi trêu chọc một hồi, Mục Long cảm thấy thật vô nghĩa, cho nên, hắn không thèm để ý đến người kia nữa, hắn nhìn ra được, người đàn ông mặc áo vàng kia mới là chủ.
“Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện nhìn chằm chằm Mục Long, lồng ngực phập phồng, đơn giản giới thiệu một câu, mấy chữ “Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà” được nói vô cùng vang dội, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Long cũng mang theo sự đối chọi gay gắt.
“Ha ha…”
Vốn dĩ, khi nghe được mấy chữ đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, hắn cảm thấy đáy lòng có chút rung động, thế nhưng khi nghe đến hai chữ cuối cùng, Mục Long không thể nào nhịn được nữa, không phúc hậu bật cười.
Mục Long lần nữa đáng giá Hoàng Thiện, hắn nhìn từ đầu đến chân người nọ, rồi mở miệng nói: “Thấy các hạ một thân áo vàng, khí chất hiên ngang, thanh tú phi phàm, thì ra là lươn thành tinh, trong Tiêu Dao Thần Tông này cũng có đệ tử Yêu tộc sao?”
*Thiện đồng âm với từ con lươn.
Vốn dĩ Hoàng Thiện còn tưởng rằng Mục Long đang khen hắn ta, nhưng khi nghe đến chỗ “lươn thành tinh”, sắc mặt Hoàng Thiện nháy mắt tối sầm lại.
“Là Thiện trong thiện lương!”, Hoàng Thiện cố nén nỗi tức giận, nghiến răng nghiến lợi sửa lại.
“Ta biết, Hoàng Thiện, nhưng mà nghe vẫn có chút trơn tuột…”
“Ngươi…ngươi có ý gì?”, Hoàng Thiện nghe được những lời này thì trừng mắt nhìn Mục Long, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đã đứng ở ranh giới chuẩn bị bùng nổ.
“Khụ khụ, hết cách, tên cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, được rồi, ngươi tìm ta có việc gì?”, Mục Long hỏi.
“Hừ, ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết, từ nay về sau căn mật thất này là của ta, ngươi có thể cút được rồi”, Hoàng Thiện khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.
Mục Long nhìn chằm chằm Hoàng Thiện, cười lạnh: “Nói như vậy, ngươi là muốn đến đây để hỏi tội ấy à?”
“Xem ra, ngươi vẫn có chút đầu óc, một khi đã như vậy thì ta cũng không ngại nói trắng ra, ngươi cũng biết, huynh trưởng của Giang Thiên Vũ là ai đúng không?”, Hoàng Thiện nghe xong thì cười lạnh, híp mắt hỏi Mục Long.
“Là ai, có phải là người nuôi lươn không?”, Mục Long ra vẻ đoán mò nói.
“Nói hươu nói vượn!”, Hoàng Thiện nghe thấy thì không bình tĩnh nổi nữa, thở hổn hển nói.
“Giang Thiên Vũ chính là đệ đệ của Giang Thiên Tứ, thiên kiêu của nội môn, Giang sư huynh từng dặn dò ta, muốn ta chăm sóc Giang Thiên Vũ, mà bây giờ, ngươi lại dám chặt đứt một tay của hắn ta trên Sinh Tử đài, sao ta lại có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi được?”, Hoàng Thiện dùng ánh mắt uy hiếp đánh giá Mục Long.
Mục Long nghe xong thì lập tức bật cười, cười đến mức có chút bừa bãi.
“Theo như lời ngươi nói, đáng lẽ ra ta nên bị Giang Thiên Vũ chém chết trên Sinh Tử đài hay sao? Nếu như thật sự có suy nghĩ như thế thì ta đây không thể không hoài nghi, ngươi thực sự là lươn thành tinh, đầu óc không được trọn vẹn”.
“Hẳn là ngươi cũng biết, những lời này của ngươi là đang đùa với lửa!”, trong cơ thể Hoàng Thiện ẩn ẩn xuất hiện một cỗ khí tức nóng bỏng.
“Không, ngươi sai rồi, không phải là ta đùa với lửa, mà là…”, Mục Long nói đến đây thì bỗng nhiên nhỏ tiếng lại.
“Hửm?”, trên mặt ba người hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Lươn”, cuối cùng Mục Long phun ra hai chữ.
Rốt cuộc Hoàng Thiện cũng không nhịn được nữa, chân nguyên toàn thân giống như lửa cháy mãnh liệt, trực tiếp thiêu đốt bên ngoài cơ thể, dưới ánh đỏ chiếu rọi của Liệt Hỏa Chân Nguyên, khuôn mặt hắn ta càng thêm vặn vẹo, phẫn nộ.
“Không biết sống chết, ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân đánh bại được Giang Thiên Vũ thì có thể thoải mái hoành hành, không chút kiêng dè ở ngoại môn hay sao?”
“Hiện giờ, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ đứng thứ mười hai trên bảng Sơn Hà, làm sao có thể biết được sự khủng bố của mười vị trí đầu, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, vì sao Hoàng Thiện ta lại được xếp thứ tám!”.

Cái tên Hoàng Thiện này cũng có tu vi Tích Cung cảnh, chân nguyên toàn thân nóng bỏng như lửa, dường như có thể thiêu đốt tất cả, vô cùng bá đạo, hung mãnh, Mục Long có cảm giác hắn ta còn mạnh hơn so với Giang Thiên Vũ kia vài phần.
“Dáng vẻ tức giận này của ngươi là muốn nói cho ta biết, ngươi chuẩn bị nướng lươn sao?”, Mục Long lẳng lặng cảm nhận hơi thở chân nguyên nóng rực của Hoàng Thiện, không chút dao động nói.
“Vô liêm sỉ, ta giết ngươi!”
Hoàng Thiện tức giận gầm lên, hắn ta bay thẳng đến chỗ Mục Long, tung ra một quyền.
Hôm nay, vốn dĩ hắn ta muốn dạy cho Mục Long một bài học, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, hắn ta đã bị Mục Long liên tục đùa giỡn, đường đường là người đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, từ lúc tạo nên tên tuổi đến giờ, chưa có người nào dám nói chuyện như thế với hắn ta, Mục Long mới chỉ đứng thứ mười hai, còn chưa tiến vào mười vị trí đầu.
Thế nhưng, ngay khi Mục Long chuẩn bị đánh trả thì sâu trong Tụ Linh tháp bỗng nhiên truyền đến một âm thanh như có như không vang vọng.
“Trong Tụ Linh tháp, không được tranh đấu!”
Lời nói còn chưa dứt, tất cả sức mạnh đã bị tan biến vào hư vô, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hai người Mục Long và Hoàng Thiện cũng bị giam giữ tại chỗ, không thể nào động đậy.
Sau đó, trên hư không, một bóng hình từ từ xuất hiện, đôi chân giẫm lên hư không, từng bước bước tới.
Đó là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, thân hình mạnh mẽ, dũng mãnh, trên người không có chút sức mạnh dao động nào nhưng lại có thể đi lại tự nhiên, rõ ràng là một thân tu vi đã trở lại nguyên trạng, đạt đến trình độ siêu phàm.
“Hai người các ngươi dám tranh đấu bên trong Tụ Linh tháp, đã biết tội chưa?”, người đàn ông râu quai nón nói xong thì vung tay lên, sau đó, hai người khôi phục tự do.
Thấy vậy, trong mắt Mục Long có chút hoảng sợ, hắn biết rõ người trước mắt là cao nhân tiền bối, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Hoàng Thiện giành trước nói: “Tiền bối xem xét cho, là tên Mục Long này nói năng bừa bãi, liên tục dùng hai chữ “Hoàng Thiện” để làm nhục ta, đệ tử tức giận quá nên lúc nãy mới…”, Hoàng Thiện nói xong còn trừng mắt liếc nhìn Mục Long.
“Ồ?”, người đàn ông nghe xong, dường như có chút hứng thú, ông ta nhìn Hoàng Thiện nhiều hơn, cười hỏi: “Ngươi là ai?”
“Đệ tử là người xếp thứ tám trên bảng Sơn Hà của ngoại môn, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện cung kính nói.
“Tên của ngươi đã là Hoàng Thiện, vậy thì hai chữ “Hoàng Thiện” kia còn có thể vũ nhục ngươi như thế nào?”, người đàn ông râu quai nón hỏi.
“Ta…”, nhất thời, Hoàng Thiện không biết nên mở miệng như thế nào.
“Thôi, vốn dĩ, dựa theo quy định của Tụ Linh tháp, bổn tọa sẽ huỷ bỏ tu vi của các ngươi, trục xuất khỏi Tụ Linh tháp, cả đời cũng không được trở lại đây nữa, nhưng xét thấy hai người các ngươi đều là thiên tài khó gặp, lần này, bổn toạ sẽ không truy xét nữa”, người đàn ông râu quai nón vuốt râu, dáng vẻ bí hiểm.
“Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”, mấy người Mục Long nhanh chóng hành lễ.
“Thế nhưng nếu như có mâu thuẫn mà không giải quyết thì dễ dàng nảy sinh oán hận, chất chứa thành thù, bất lợi cho việc tu hành, vừa lúc bổn tọa nhàn rỗi không có gì làm, ta có một biện pháp để các ngươi phân cao thấp, không biết các ngươi có muốn thử hay không?”, người đàn ông râu quai nón liếc mắt nhìn hai người, hỏi
Chương 110: Đánh cược
Nghe vậy, Hoàng Thiện chợt nảy ra một ý, cung kính nói với người đàn ông râu quai nón: "Chi bằng để tiền bối làm chủ!"
Hắn ta dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Mục Long, phách lối nói: "Mục Long, sao nào? Ngươi có dám không?"
Mục Long hơi thay đổi nét mặt, chỉ nhìn nam tử để râu quai nón kia.

Hắn còn chưa nghe ông ta nói phương pháp, đương nhiên sẽ không tùy tiện đồng ý.

Thấy vậy, người kia vuốt râu cười khẽ, trong lòng âm thầm tán thưởng: "Tiểu tử Mục Long này thật cẩn trọng".
Sau đó, ông ta nói: "Vốn dĩ ba ngày sau các ngươi mới có thể biết được tin tức này, nhưng hôm nay, bổn tọa nói cho các ngươi biết trước cũng không sao".
"Không lâu nữa sẽ đến "thí luyện Phục Ma" mười năm một lần ở ngoại môn.

Khi đó, các đệ tử ngoại môn sẽ lên đảo Phục Ma rèn luyện tu vi, tìm kiếm vận may và cơ duyên".
"Cơ hội thế này vô cùng hiếm có, đương nhiên số người cũng có hạn.

Thế nên, ba ngày sau, tông môn sẽ quyết định số người qua phương thức tuyển chọn”.
"Hai ngày sau, Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc sẽ mở ra, đến lúc đó các đệ tử ngoại môn đều có thể tham gia tuyển chọn.

Thông qua được hay không, đều dựa vào bản lĩnh của các ngươi".
"Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc lại sắp mở sao?", nghe được mấy chữ ấy, sắc mặt đám người Hoàng Thiện hơi phức tạp.
"Nghe nói, trong Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc, hư thực tương sinh, biến ảo khó lường, được dùng để khảo sát tư chất tu hành của các đệ tử trong môn, bình thường đều không mở.

Lời này của tiền bối, có lẽ cũng có thể là từ phản ứng mặt bên.

Thí luyện Phục Ma lần này không như bình thường".
Trên đường từ thành Hàn Giang đến Tiêu Dao Thần tông, Triệu Linh Đan đã nói rất nhiều chuyện liên quan tới Tiêu Dao Thần tông, trong đó có cả chuyện liên quan đến Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc này.
"Ngươi nói không sai", người đàn ông râu quai nón gật đầu, ánh mắt nhìn Mục Long thêm phần tán thưởng.
"Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc chính là bí địa của tông môn, trong đó có "Loạn Tâm Ma Lâm", "Uy Mục Huyền phong", "hồ Bảo Khí Linh Quang", khắp nơi đều ẩn giấu huyền cơ.

Ý của bổn tọa là muốn hai người các người vào Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc, dùng tỷ thí để quyết định cao thấp!", ông ta nói.
"Khảo sát tư chất sao? Con lươn ngàn năm ta...!À, Hoàng Thiện ta đứng thứ tám trong bảng Sơn Hà, luận tư chất, há lại sợ ngươi? Mục Long, ngươi có dám không? Nếu ngươi không dám thì quỳ xuống dập đầu mấy cái luôn giờ đi, tránh phải xấu mặt", Hoàng Thiện khiêu khích.
Nghe vậy, Mục Long cười lạnh: "Đứng thứ tám trong bảng Sơn Hà, chẳng lẽ chỉ biết kế khích tướng vụng về này thôi sao? Không phải là khảo sát tư chất à? Có gì mà không dám?"

"Nhưng nếu đã phân cao thấp thì phải có một lời giải thích, bằng không khó mà khiến người ta tin phục được", Mục Long nói xong, nhìn Hoàng Thiện thật sâu.
"Đương nhiên rồi, dù ngươi không nhắc, ta cũng phải nói.

Nếu ngươi đắc tội ta, tất nhiên ta sẽ bắt ngươi phải trả giá thật lớn.

Nếu ngươi thua, ngươi phải tự phế hai tay mình.

Có dám cược không?", trong mắt Hoàng Thiện lộ ra vẻ độc ác, hắn ta cười gằn nói.
"Lỡ ngươi thua thì sao?", Mục Long nghiền ngẫm nói.
"Buồn cười, dựa vào tư chất của ta, há lại thua ngươi? Cũng được, nếu ta thua, ta cũng tự chặt một cánh tay, được không?", Hoàng Thiện trả lời qua loa.
"Không không không...", Mục Long nghe vậy chỉ lắc đầu cười: "Ta cũng không thích ăn lươn, lấy tay ngươi làm gì chứ?"
"Ngươi...."
Nghe Mục Long nói vậy, Hoàng Thiện lập tức nghẹn lời, mặt đỏ lên.

Hắn ta phẫn hận nói: "Vậy ngươi nói đi, muốn thế nào?"
"Nếu ngươi thua thì phải đồng ý với ta, trong một khoảng thời gian, không được đi vào Tụ Linh tháp.

Khoảng thời gian ấy, tạm thời lấy một vạn năm làm giới hạn", Mục Long bình tĩnh nói.
Hắn nói xong, ngay cả người đàn ông râu quai nón bên cạnh cũng giật mình.
Đùa gì vậy? Một vạn năm? E là xương cũng mục rồi.

Rõ ràng Mục Long muốn nhân cơ hội này cắt đứt con đường tu hành của Hoàng Thiện mà, không thể nói là không ác được.
Đối với đệ tử bảng Sơn Hà, Tụ Linh tháp có ý nghĩa vô cùng to lớn, vì bọn họ đều là thiên tài, có nhu cầu rất cao về linh khí.

Nơi như vậy, căn bản không thể nào thỏa mãn nhu cầu tu hành.
Hôm nay, Mục Long muốn Hoàng Thiện không vào Tụ Linh tháp trong vòng một vạn năm, có thể tưởng tượng được hắn có ý gì.
Sắc mặt Hoàng Thiện thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên âm trầm.

Hắn ta nhìn chằm chằm Mục Long, nói: "Được, ta hứa với ngươi.


Nếu ta thắng, ngươi tự phế hai cánh tay, nếu ngươi thắng, sau này....!Trong vòng một vạn năm, ta sẽ không bước vào Tụ Linh tháp nửa bước".
"Chuyện này, xin tiền bối làm chứng, tránh để Mục Long chơi xấu", Hoàng Thiện nói xong, lại thỉnh cầu nam tử để râu quai nón.
"Chuyện này là đề nghị của ta, khi đó ta sẽ tự làm chứng.

Đã vậy, hai ngươi đều giải tán đi, hai ngày sau quyết định cao thấp ở Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc!", giọng người đàn ông râu quai nón lần nữa trở nên uy nghiêm.

Sau đó, ông ta dần dần biến mất.
"Cung tiễn tiền bối", mấy người hành lễ.
Hoàng Thiện mặt đầy hung ác nhìn Mục Long, cười lạnh nói: "Mục Long, xem ra ngươi thực sự là thiếu niên vô tri.

Từ nhỏ ta đã có nhiều cơ duyên, thứ người như ngươi, có lẽ cả đời cũng sẽ không hiểu.

Rửa sạch hai tay ngươi rồi chờ đi, hai ngày sau, chúng sẽ không thuộc về ngươi nữa!"
Hoàng Thiện nói xong, mang theo Triệu Cuồng Phong và hai người khác nghênh ngang rời đi, vô cùng phách lối.
Thấy vậy, khóe miệng Mục Long lộ ra nụ cười khinh thường, chậm rãi nói: "Cơ duyên sao? Ai mà không có chứ?"
Sau đó, hắn mở mật thất ra tiến vào, đóng kín cấm chế, bắt đầu tu hành.
Mật thất này hợp với một đạo linh mạch dưới đất, linh khí trong đó uyển chuyển như nước chảy, lại cuộn trào mãnh liệt.
Trong lòng phấn chấn, cơ thể Mục Long cũng như hoang mạc khô hạn ngàn năm, tùy ý tham lam hấp thụ.
Hắn thúc giục huyết mạch Thao Thiết của bản thân, uy lực phệ chủng bị ép đến tận cùng.

Tốc độ như thế có thể dùng câu ‘trâu uống nước, cá voi hút nước’ để hình dung cũng không quá đáng.

Một lượng lớn linh lực liên miên tràn vào cơ thể Mục Long.
Dưới ý nghĩa sâu xa của Kinh Tạo Hóa Thiên yêu, lưu chuyển khắp các kinh mạch khiếu huyệt toàn thân, cuối cùng hóa thành một chân nguyên màu vàng.
Mục Long đắm chìm trong trạng thái tu luyện huyền diệu này, điên cuồng chiếm đoạt linh khí, bất tri bất giác đã đến nửa ngày sau.
Trong cơ thể hắn có hai luồng nước xoáy màu vàng, giống như tinh hệ màu vàng bị thu nhỏ vô số lần, trong đó tràn đầy chân nguyên mạnh mẽ, không ngừng vận chuyển.

Đó cũng là huyền cung của Mục Long.
Con đường tu hành huyền diệu khó giải thích được, Thoái Phàm cảnh, cuối cùng là người, chỉ có Tích Cung cảnh, mới có tư cách được gọi là tu sĩ, chính thức bước vào con đường tu hành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui