Nửa ngày sau, trước cửa hội Bá Thiên xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng.
Người này cả đầu tóc trắng, trông cực kỳ dễ nhận thấy, chính là Giang Thiên Vũ.
Hắn ta lúc này đã thay bộ y phục hắc bào sang một thân áo trắng, lưng đeo một thanh đao trông cực kỳ quỷ dị, còn chưa ra khỏi vỏ, càng khiến cho người ta phải run rẩy sợ hãi.
Nếu như nói ba ngày trước, hắn ta như một thiếu niên giơ tay nhấc chân cũng mang theo một phong thái vương giả như sinh ra đã có thì hiện giờ khí tức của hắn ta lại giống như một sát thủ độc lai độc vãng hơn, không có tình cảm, không có hơi thở.
Giang Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiểu trên cửa, thần sắc im ắng sau đó chậm rãi bước vào trong.
Trong ngoại môn này tin tức lan truyền cực nhanh.
Vào lúc Giang Thiên Vũ xuất quan đã náo động cả lên, chỉ có điều khí tức nguy hiểm vô hình tản phát ra trên người hắn ta khiến mọi người không dám tiếp cận.
Đợi đến khi Giang Thiên Vũ bước vào trong hội Bá Thiên, mọi người mới từ từ đi theo.
"Ngươi chính là Mục Long?"
Giang Thiên Vũ bước vào trong đại điện, nhìn Mục Long, thần sắc bình tĩnh có chút đáng sợ.
"Không sai, ngươi là ai?", nhìn thấy người này, ánh mắt Mục Long hơi ngưng trọng.
Bình thường mà nói, nhãn thần của cường giả cô đọng chứ không tan, sáng ngời có thần.
Khi hai người mắt đối mắt, Mục Long liền biết, nam tử trước mặt đây không hề đơn giản.
"Giang Thiên Vũ", hắn ta chậm rãi phun ra ba chữ.
"Ngươi chính là Giang Thiên Vũ?"
Mục Long nhìn sâu vào đối phương, Giang Thiên Vũ này có vẻ không giống với lời đồn, hơn nữa trên người ẩn ẩn còn lộ ra một cảm giác rẻ rúng dân đen, bị ánh mắt của hắn ta nhìn trúng tựa như bị độc xà độc ác nhất trên thế gian nhìn trúng vậy.
"Ngươi tới là muốn đánh với ta sao?", Mục Long hiểu rõ, nguyên nhân khiến Giang Thiên Vũ này không giống với trong lời đồn trước đó rất có khả năng nằm trong ba ngày bế quan.
Ba ngày cách biệt, lau mắt mà nhìn, huống chi thiên tài mà, trên người bọn họ mỗi một khắc đều tồn tại vô số khả năng.
Nhưng cho dù như vậy thì ánh mắt Mục Long vẫn không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại chiến ý còn vượt cả trước đó.
Hắn rất rõ Giang Thiên Vũ này rất có khả năng là đối thủ chân chính về mặt ý nghĩa đầu tiên mà hắn gặp sau khi vào nội môn.
"Không sai, có điều không phải hôm nay".
Giang Thiên Vũ nói rồi trong tay chém ra một đạo lưu quang, bay về phía Mục Long.
Thấy vậy, Mục Long vươn tay chụp lấy, vững vàng nắm trong tay.
"Sinh Tử khế!", khoảnh khắc mở tấm thiệp màu đen đó ra, ánh mắt Mục Long lần nữa ngưng lại.
Sinh Tử khế liên quan đến một nơi đại hung của tông môn, Sinh Tử đài!
Ký vào Sinh Tử khế thì sống chết do số mệnh, không liên quan đến người, lên Sinh Tử đài mỗi bên đều dựa vào các thủ đoạn, không sống thì chết!
Đám đệ tử tông môn nếu như có thù không đội trời chung có thể giải quyết trên Sinh Tử đài, tông môn sẽ không can dự vào.
Nhưng muốn lên Sinh Tử đài thì bắt buộc phải ký vào Sinh Tử khế, hơn nữa bắt buộc phải là hai bên tự nguyện cùng ký.
Hiện tại, trên Sinh Tử khế này đã viết sẵn ba chữ Giang Thiên Vũ màu đỏ chót, đó là do hắn ta dùng máu của chính mình viết lên.
Hắn ta đưa cho Mục Long một tấm Sinh Tử khế, mục đích của Giang Thiên Vũ rõ hơn ban ngày đó là cùng Mục Long lên Sinh Tử đài, quyết chiến sống chết!
"Ta vẫn còn chưa tìm ra được lý do nào để tương đấu sinh tử với ngươi!", Mục Long nhìn Giang Thiên Vũ rồi lắc đầu, không phải vì sợ mà là hắn xưa nay vốn không phải là người thích chém giết.
Ngay đến tại thành Hàn Giang trước đây, hắn suýt nữa bị Tiết Vạn Triệt đánh lén gần chết, Mục Long cũng chưa từng động sát tâm, nói cho cùng, hắn đánh hội Thiên Vũ cũng chỉ là vì trút bực trong lòng mà thôi.
Đợi Giang Thiên Vũ này xuất quan, Mục Long có lẽ sẽ chiến đấu một trận ác liệt với hắn ta, nhưng Mục Long chưa từng nghĩ rằng phải lấy mạng hắn ta, chiến đấu một sống một còn với hắn ta.
"Từ giây phút ngươi làm trái với ý muốn của ta thì ngươi nên nghĩ đến sẽ có hậu quả ngày hôm nay, ngươi có biết trong ngoại môn có người gọi ta là 'quỷ đao đồ tể' không?", Giang Thiên Vũ nhìn Mục Long, vẫn giữ thần sắc lãnh đạm thản nhiên.
"Chẳng lẽ trong mắt ngươi, làm trái với ý muốn của ngươi là nhất định phải quyết chiến sống chết với ngươi ư?", Mục Long cười khẩy, hắn cảm thấy tính cách của kẻ này quá đỗi tàn nhẫn cực đoan, giống như người trong ma đạo vậy.
"Sai, không phải là tương chiến sinh tàn, mà là đao của ta sẽ đâm xuyên tim phổi ngươi, cắt đứt đầu ngươi!"
"Từ khi ta vào Tiêu Dao Thần Tông đến giờ, ngươi không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng", ngữ khí của Giang Thiên Vũ vô cùng bình tĩnh, nhưng sự tàn nhẫn trong đó lại khiến người nghe lạnh sống lưng, da đầu tê rần.
"Xem ra, ngươi rất tự tin, có điều, chỉ dựa vào mỗi điểm này thì không đủ khiến ta phải ký tên vào tờ Sinh Tử khế này", Mục Long nhìn thần sắc của Giang Thiên Vũ, cũng vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn thập phần điềm tĩnh, tựa hồ như đang nói đến một chuyện cỏn con không đáng nhắc tới vậy.
Hắn đã không chỉ trải qua một lần đứng bên bờ sinh tử.
"Không đủ sao? Vậy không biết cộng thêm thành Hàn Giang, Mục gia, Mục Cửu Uyên, Mục Thanh Khung đã đủ chưa?", lần này, trên mặt Giang Thiên Vũ tràn ngập vẻ cười lạnh, trong nụ cười đó mang theo sự âm hiểm quỷ dị không nói lên được thành lời.
"Ngươi đang uy hiếp ta?", quả nhiên, nghe những lời này thần sắc của Mục Long hoàn toàn thay đổi, trở nên băng lạnh, phẫn nộ.
Bất kể Giang Thiên Vũ này có thể thật sự uy hiếp được Mục gia hay không, nhưng từ khi hắn ta nói ra câu này, nhắc đến hai cái tên đó đã định sẵn Mục Long và hắn ta không chết không xong.
Rồng có nghịch lân, chạm vào ắt sẽ nổi giận, người nhà chính là nghịch lân của Mục Long.
Hắn không mong phiền phức mà bản thân gặp phải trong tông môn sẽ uy hiếp đến người nhà, nếu đây là mầm họa thì ắt phải dứt khoát nhổ tận gốc.
"Ngươi rất thông minh, mục đích của ngươi đã đạt được rồi, nhưng càng là người thông minh thì càng không sống được lâu, bởi vì uy hiếp sẽ phải trả giá!"
Gương mặt Mục Long lạnh lùng đến đáng sợ, sau đó hắn ép máu ra ký tên lên Sinh Tử khế rồi thuận tay ném đi.
Ngay sau đó, Sinh Tử khế màu đen liền xuất hiện trong tay Giang Thiên Vũ.
"Ngày mai hẹn gặp trên Sinh Tử đài, thỏa sức tận hưởng thời khắc cuối cùng trong đời đi", Giang Thiên Vũ nhìn về phía Mục Long, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy tàn khốc, sau đó xoay người rời đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...