Cửu trọng tử địa tầng thứ tám, một đạo âm vân bay tới, áp lực to lớn làm cho người ta hít thở không thông, làm cho mấy kim giáp thị thần phải lui lại. Cỗ lực lượng thần bí này trực tiếp hướng hắc viêm tháp bay tới.
Cỗ lực lượng này tràn đầy sát khí kinh khủng.
Thời điểm cỗ lực lượng này bay đến hắc viêm tháp, một cỗ lực lượng vô hình từ trên đánh xuống.
Oanh!
Tiếng nổ kinh khủng vang dội khắp tầng tám cửu trọng tử địa.
“Chúc Long, nếu đã tới, sao không chào hỏi một chút?” Minh Vực chưởng khống giả hiện ra từ hư không, nhìn người trước mặt.
Bên trong âm vân, thân ảnh một nam tử anh tuấn hiện ra, hắn lăng không mà đứng, trên trán phóng ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như ánh nến trong đêm.
“Minh, không nghĩ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.” Vẻ mặt nam tử gọi là chúc long này lạnh lẽo như hàn băng vạn cổ không thay đổi, diện mục như dùng đao khắc thành.
“Không biết ngươi có việc gì mà tới chỗ ta?” Minh thần đứng đó, biểu tình lạnh nhạt.
“Minh, năm đó ngươi che chở những nhân tộc trốn vào Minh giới kia, yêu tộc chúng ta không làm khó ngươi, không phải chúng ta sợ ngươi, chỉ là không muốn làm tổn thương hào khí. Ta biết sau lưng ngươi có vũ thần tông, nhưng trong thánh chiến tại long khư giới, yêu thần tông đã đánh bại vũ thần tông, ngươi cũng nên biết điều đi, không nên tiếp tục chống lại yêu tộc ta trong tiểu thế giới này nữa!”
“Sự tình bên ngoài, liên quan gì tới chúng ta? Đây là tiểu thế giới linh lung, mặc kệ yêu thần tông mạnh tới mức nào, bọn chúng cũng không thể vào được đây, ít nhất, một mẫu ba thước Minh giới này, đều do ta định đoạt. Cửu trọng tử địa đã sớm thuộc sự quản hạt của Minh giới ta, yêu tộc cùng nhân tộc xung đột, ta cũng mặc kệ, nhưng đã tiến vào đây, coi như yêu tộc các ngươi cường đại hơn nữa, cũng phải yên phận làm người cho ta!” Minh thần khinh thường liếc chúc long nói.
Chúc long nhìn Minh thần, hừ lạnh nói: “Nếu ta không yên phận?”
“Vậy ta sẽ đá ngươi ra đảo!” Khuân mặt Minh thần giấu dưới áo choàng đen, không nhìn thấy biểu cảm, toàn bộ Minh giới, nổi lên gió lốc pháp tắc lực, làm cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Minh thần đã kinh doanh Minh giới mấy chục vạn năm, Minh lực nơi đây rất nồng đậm, hơn những nơi khác tới vài trăm lần, ở đây, Minh thần tuyệt đối là chúa tể!
“Ha ha ha.” Chúc long cuồng tiếu: “Minh, ngươi quả nhiên vẫn cuồng ngạo như vậy! Bất quá giờ đã khác rồi, nếu ngươi vẫn ngu muội như vậy, vậy đừng trách ta không khách khí. Chỉ cần ngươi giao ra vũ diễm đang núp trong Minh giới, ta sẽ bỏ qua việc này, nếu không... “
“chúc long, trong Minh giới ta mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, đến cùng là ai cuồng vọng đây?” Ánh mắt Minh thần lạnh lùng nhìn chúc long.
Phép tắc lực song phương bắt đầu va chạm, toàn bộ tầng tám cửu trọng tử địa đều bị hai cỗ lực lượng đáng sợ quét qua.
“Tu vi của ngươi đính xác mạnh hơn trước đây không ít ah!” chúc long cười lạnh một tiếng, quanh người hắn, huyền băng phép tắc biến ảo thành vô số băng long, rống giận hướng Minh thần đánh tới.
“Ngươi cũng thế.” Minh lực quanh thân Minh thần cũng hoá thành ngàn vạn đạo hắc mâu đánh tới chúc long.
Oanh oanh oanh!
Toàn bộ tầng tám cửu trọng tử địa đều rung chuyển, một mảng cảnh tượng huỷ diệt.
Mặt đất khắp nơi bị sới lên, có những yêu vật trong tầng tám cửu trọng tử địa không kịp ne tránh đều bị lực lượng đáng sợ cắn nuốt.
Toàn bộ tầng tám cửu trọng tử địa chỉ có hắc viêm tháp đủ chắc chắn chống lại du ba cuộc chiến. Những kim giáp thị thần trấn thủ hắc viêm tháp bị du ba ép cho không thở nổi, khi sóng chấn động quét qua, cả người liền bị văng ra ngoài, kim giáp vỡ vụn, trên người chằng chịt vết thương.
Bất kể là chúc long hay Minh thần đều đứng im trên không trung, cả hai chỉ thúc dục phép tắc lực đối kháng, huyền băng phép tắc làm cả thiên địa đều bao phủ một lớp băng sương thật dầy, nháy mắt biến tầng tám thành một thế giới băng tuyết.
Hàn băng lực không ngừng đè hướng Minh thần.
Minh thần nhíu mày, tập chung minh lực vào một chỗ, chỉ chiếm 1/3 không gian. Tốc độ tăng tiến thực lực của chúc long vượt xa tưởng tượng của hắn, giờ hắn đã không còn là đối thủ của chúc long rồi.
Chợt nghĩ tới, Minh thần đưa mắt nhìn chúc long, trầm giọng nói: “Ngươi đã ngưng tù thất liên hoa?”
“Không sai. Minh, nếu ngươi nguyện ý thần phục ta, cái tiểu thế giới này sẽ là thiên hạ của hai ta, nhưng nếu ngươi vẫn ngoan cố chống cự, ta chỉ có thể loại bỏ ngươi!” chúc long lạnh lùng nói.
“Ngươi tụ thành thất liên, trong tiểu thế giới này, quả thật không ai có thể chống lại ngươi, nhưng muốn khống chế nó, cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu!” Minh thần hừ lạnh một tiếng.
“Ha ha, chẳng lẽ ngươi còn có thể thay đổi được sự thật này sao?” chúc long cuồng tiếu, đột nhiên biến sắc, hắn nhận thấy hai cỗ khí tức khác. Hắn nhìn Minh thần: “Các ngươi không chỉ có một người?”
“Đương nhiên.” Minh thần lạnh nhạt nói.
“Được rồi, ta thừa nhận đã coi thường ngươi, nếu như vậy, lần này ta không thể làm gì được ngươi. Vân câu nói kia, chỉ cẩn giao ra Vũ Diễm, linh lung tiểu thế giới liền chia đều cho hai ta, tất cả tài nguyên nơi này đều thuộc về chúng ta, nếu ngươi vẫn ương ngạnh cố chấp, chờ ta thu phục linh thần các tộc khác, đến lúc đó đừng trách ta ngoan độc!”
“chúc long, ngươi ngây thơ quá đấy. Chỉ bằng tu vi đứng đầu tiểu thế giới, liền nghĩ nắm cả khối thiên địa này trong tay? Minh giới ta tự có thủ đoạn tự vệ, hai khối hung địa kia chẳng lẽ không có? Còn có cường giả các tộc thế giới thâm uyên, thế giới dung nham, ngươi coi là đồ trang trí hay sao? Ngay cả nhân tộc vân mộng giới, ngươi cũng không thể bắt được, còn mơ hão nắm toàn bộ linh lung giới trong tay.” Minh thần lắc đầu cười nói: “Ta lười cùng ngươi so đo, dù sao đối với ta cũng chả có lợi lộc gì. Chỉ cần ngươi không bước vào Minh giới, chúng ta không ai phạm ai, nếu ngươi tiến vào, vậy Minh giới ta cũng không phải quả bưởi mềm.
Chúc long nhìn Minh thần thật sâu, xem ra không có cách nào mang Vũ Diễm về được, hắn hừ lạnh một tiếng.
“Vũ Diễm bà nương kia, liền để tạm chỗ ngươi, bất quá sớm muộn gì ta cũng bắt được nàng!”
Nói xong, thân ảnh chúc long dần tiêu thất.
Cảm giác khí tức của chúc long đã biến mất, khoé miệng Minh thần liền tràn ra tia máu, khi đối kháng phép tắc lực, hắn đã bị thương.
“Ngươi không sao chứ?” Linh Vận xuất hiện bên người Minh thần.
Minh thần lắc đầu: “Chúc long ngày càng mạnh, sớm biết vậy ngay từ đầu đã bất chấp tất cả đánh chết hắn. Hắn đã ngưng tụ thành thất liên, sáu ngươi chúng ta chỉ sợ cũng không đánh lại hắn! Hắn không biết nội tình của chúng ta, lo lắng chúng ta còn thủ đoạn ẩn tàng, nên không dám làm bừa, nếu không, chỉ sợ hôm nay khó mà qua được.”
“Không nghĩ tới thực lực của hắn đã mạnh như vậy, trong linh lung giới chỉ sợ không ai có thể chế ngự được hắn.” Nhật Hồn cũng xuất hiện bên người Minh thần.
Bốn người còn lại không có đi ra, chúc long có thể quay lại, bọn họ phải ẩn giấu càng nhiều thực lực mới tốt.
“Thời điểm Vũ thần tông cùng yêu thần tông đại chiến, ta R.I.P ba lần, nếu không đã không bị hắn áp chế như vậy.” Minh thần trầm giọng nói: “Chúng ta phải mau chóng khôi phục thực lực, nếu không linh lung giới sẽ bị hắn khống chế mất.”
Ba thân ảnh cùng biến mất trong hư không.
Tầng năm hắc viêm tháp.
Hai người giằng co, không cách nào tiến vào cảnh giới vô thần, dù sao khi đang nhập định, chính là lúc dễ bị ám toán nhất. Yêu chủ đứng lên, liếc Nhiếp Ly cùng Vũ Diễm.
Nhiếp Ly cũng mở mắt, nhìn yêu chủ đầy cảnh giác, tuỳ thời ứng chiến.
Yêu chủ nhàn nhạt liếc hắn nói: “Ngươi có muốn cùng lên tầng sáu với ta không?” trên người yêu chủ, lộ ra một cỗ sát ý lạnh lẽo.
Nhiếp Ly nhún vai: “Ta đi sau!”
Yêu chủ bình tĩnh đứng lên, hướng cầu thang đi lên tầng sáu. Nhiếp Ly cảm nhận được, yêu chủ tiến lên vô cùng khó khăn, hắc viêm kinh khủng kia, không ngừng tiến vào cơ thể yêu chủ, nhưng hắn vẫn kiên định hướng tầng sáu đi lên.
“Coi chừng thành khỉ quanh.” Khi yêu chủ đang đi lên, Nhiếp Ly đột nhiên hô lớn.
Bước chân yêu chủ hơi dừng, quay đầu lạnh lùng nhìn Nhiếp Ly đầy sát khí, tiếp tục đi lên.
“Ta tốt bụng nhắc nhở, lại bị hiểu nhầm, ngươi thật không thú vị.” Nhiếp Ly tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng, linh ngộ tâm cảnh, yêu chủ đi lên tầng sáu, hắn rốt cục có thể an tâm tu luyện.
Dần dần, tâm thần phiêu hốt, tiến vào cảnh giới huyền ảo, linh hồn từ từ mờ nhạt, như một đám mây. Trong mơ hồ, Nhiếp Ly như nhìn thấy một quả trứng lơ lửng trong hư không, đang bắt đầu nứt ra, một cỗ lực lượng thâm thuý chuyền ra, như muốn hấp dẫn người ta tiến vào.
Nhiếp Ly cảm giác được, trong quả trứng, đang cất giấu một sinh vật cự kỳ đáng sợ, một loại lực lượng thầm bí chậm rãi khuếch tán ra, một cỗ khí tức máu tanh đập vào mặt.
Nhiếp Ly kiếp trước cũng coi như kiến thức phong phú, hắn biết thứ mình cảm nhận được, là lực lượng ẩn chứa trong huyết mạch sinh vật này. Tổ tiên nó trải qua vô số cuộc chiến, loại khí tứ sát phạt này, liền lưu chuyền cho nó.
Loại khí tức sát phạt này, đến Nhiếp Ly cũng phải sợ hãi. Hắn không biết, nếu như ấp nở quả trứng này, sẽ sinh ra sinh vật đáng sợ tới mức nào?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...