Cả buổi sáng Mạc Nhược Vũ nơm nớp lo sợ trong lòng, bình thường Kiều Chính Hạo không bày trò này cũng sẽ bày trò khác phá cô, đột nhiên lại tốt tính hay đang ủ mưu làm vụ lớn?
Mạc Nhược Vũ ngả lưng ra ghế, xoay nhìn khung cảnh bên ngoài phía sau lưng, cảnh vật yên tĩnh nhưng lòng cô thì không, cảm giác như từng đợt sóng vỗ ào ạt. Đôi khi cứ nghĩ buông tay sẽ rất dễ dàng, nhưng càng trốn tránh thì hiện thực càng đuổi theo. Trước đây Mạc Nhược Vũ luôn hy vọng vĩnh viễn cắt đứt với Kiều Chính Hạo, bây giờ gần như đạt được ước nguyện lại thấy thiếu vắng không quen.
Tựa như năm đó, Mạc Nhược Vũ từng nghĩ sẽ không thể từ bỏ tình cảm với Hải Lâm, kết quả cô lại buông ra lúc nào không hay. Dù chuyện kết hôn với Kiều Chính Hạo cô không hề muốn nhưng lúc đó cô chẳng khác gì kẻ phản bội, bỏ rơi Hải Lâm khi anh chẳng có gì trong tay, đó cũng là điều khiến cô ray rứt suốt hai năm nay, tội lỗi thì có, tình yêu thì không còn.
Cuộc sống cô vốn đang bình lặng, chuyện Kiều Chính Hạo ngoại tình cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng cô. Ly hôn xong mọi thứ trở nên lộn xộn, nhiều việc cô không mong muốn cứ đổ dồn đến khiến cô nhất thời không kịp thích ứng.
Trên tấm kiếng trong suốt phản chiếu hình ảnh của Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ ngẩn người một lúc mới xoay ghế lại, anh khẽ nhướng một bên mày nhìn cô với biểu cảm khó hiểu, chợt cười lưu manh: “Nhớ tôi?"
"Tôi chỉ đang nghĩ anh hôm nay anh bị gì lại kỳ lạ như vậy" Mạc Nhược Vũ không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Kiều Chính Hạo đến sofa ngồi, thư thả gác chân lên bàn lấy điện thoại ra bấm, ánh mắt cũng chỉ dán vào màn hình: “Yên tâm, tôi không ăn thịt người"
Lời nói ra Kiều Chính Hạo không ngượng miệng nhưng Mạc Nhược Vũ lại ngượng giùm, nếu Kiều Chính Hạo thực sự có thể ăn thịt người thì cô hiện tại đã không còn ngồi đây.
Đúng mười hai giờ, Hạ Liên sẽ mang đồ ăn Kiều Chính Hạo đặt vào văn phòng cho Mạc Nhược Vũ và anh mới nghỉ trưa. Đặt đồ xuống bàn trước mặt Kiều Chính Hạo, Hạ Liên với Kiều Chính Hạo bỗng nhìn thẳng vào mắt nhau, xong nhiệm vụ Hạ Liên liền lui ra.
Hành động giữa Kiều Chính Hạo và Hạ Liên rất nhanh nhưng đều thu vào tầm mắt Mạc Nhược Vũ, cảm giác tức giận lẫn hụt hẫng xen lẫn chồng chéo nhau, đến cuối cùng Kiều Chính Hạo vẫn là Kiều Chính Hạo, tính trăng hoa không bao giờ đổi được.
Thấy sắc mặt Mạc Nhược Vũ sa sầm, đáy mắt Kiều Chính Hạo hiện lên tia đắc ý, anh giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên hối thúc: “Ăn thôi"
Mạc Nhược Vũ không nhanh không chậm đứng dậy đi đến, tự điều chỉnh cảm xúc đang rối lên của bản thân.
Như thường lệ, giờ nghỉ trưa Hạ Liên sẽ đi ra con đường vắng phía sau công ty, lên xe của Hải Lâm đang đợi.
Ngay khi cửa xe đóng lại, Hải Lâm đã gấp gáp hỏi: “Hôm nay thế nào?"
Nét mặt Hạ Liên điềm nhiên, rành mạch trả lời: “Kiều Chính Hạo lúc sáng cố tình mua trà Mạc Nhược Vũ thích nhưng cô ấy đã đổ bỏ, còn bảo anh ta đừng tiếp tục làm phiền"
Hải Lâm cười hài lòng, vẻ mặt không giấu sự hả hê, kiên trì thêm một thời gian ngắn nữa sẽ có thể kéo Mạc Nhược Vũ về phía mình. Anh kẹp thẻ tín dụng giữa hai ngón tay đưa cho Hạ Liên: “Thưởng cho em"
Hạ Liên cầm lấy, vòng tay ôm cổ Hải Lâm hôn lên, tay Hải Lâm ôm ngang eo Hạ Liên kéo cô nằm lên người anh, cuộc mây mưa diễn tiếp...
"Chiều nay tôi về nhà" Kiều Chính Hạo vừa gắp đồ ăn bỏ vào miệng vừa nói.
Cuối cùng Kiều Chính Hạo đã suy nghĩ thông suốt để yên cho cô? Hay chỉ đơn giản không muốn cô phát hiện anh lén lút qua lại với Hạ Liên? Dù là lý do nào, giữa anh và cô cũng chẳng còn ràng buộc, anh muốn hẹn hò lên giường với ai đã không còn liên quan đến cô.
"Ừm" Mạc Nhược Vũ qua loa đáp, đột nhiên có chút khó chịu.
Nét nham hiểm hiện lên trên gương mặt tuấn tú bảnh bao, Kiều Chính Hạo khơi gợi trí tưởng tượng trong đầu Mạc Nhược Vũ, anh thì thào: “Đêm nay có muốn tôi qua ngủ với em không?"
Bối rối là hai từ miêu tả chính xác biểu cảm và ý nghĩ của Mạc Nhược Vũ lúc này, rốt cuộc Kiều Chính Hạo có ý gì lại đi hỏi cô vấn đề này? Cô nuốt khan nước bọt đầy căng thẳng lẫn ngại ngùng: “Không cần, cảm ơn"
Nghe Mạc Nhược Vũ từ chối Kiều Chính Hạo mới nhận ra giá trị bản thân mình thật thấp, anh rõ ràng hấp dẫn bao cô gái thèm muốn còn không được, Mạc Nhược Vũ lại không biết trân trọng.
Nhân lúc Mạc Nhược Vũ vừa vào trong toilet rửa tay, Kiều Chính Hạo nhanh chóng cầm lấy điện thoại của cô, mật khẩu là ngày sinh nhật, Kiều Chính Hạo thử lần đầu đã thành công mở khóa, anh cười tự đắc tán thưởng bản thân. Anh cài định vị máy Mạc Nhược Vũ, chỉ cần quá phạm vi đặt ra sẽ tự động gửi thông báo về máy anh, từ giờ anh sẽ có thể theo dõi cô bất kỳ lúc nào. Xong xuôi, anh đặt máy cô về vị trí cũ, thong thả nở nụ cười hài lòng.
Ngay khi Mạc Nhược Vũ bước ra khỏi toilet, Kiều Chính Hạo bên ngoài bất ngờ tập kích ôm mặt cô hôn lên, cô hoảng loạn vội đẩy anh ra, tròn mắt kinh ngạc nhìn anh, Kiều Chính Hạo đã chính thức bước vào con đường phát tiết giữa trưa?
"Anh làm gì vậy?"
"Không có" Kiều Chính Hạo bình thản lắc đầu, thản nhiên đến khó hiểu, Mạc Nhược Vũ vừa lơ là lập tức vác cô lên vai đến phòng nghỉ bên trong đá cửa quăng cô xuống giường. "Anh..." Mạc Nhược Vũ lo sợ lùi người sâu vào trong, mắt không dám chớp dõi theo từng cử chỉ của Kiều Chính Hạo đang chậm rãi cởi quần áo.
Cởi đồ xong, Kiều Chính Hạo tiến đến chỗ Mạc Nhược Vũ, tỉnh bơ nói: “Tối nay tôi không đến, bây giờ phải làm bù"
Vừa dứt lời, Kiều Chính Hạo đè Mạc Nhược Vũ xuống, tâm tình thoải mái ăn sạch cô...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...