🌷 Editor: Lạc Đình(LacAnDinh080221.w🅰ttp🅰d.c0m).
Hứa Tĩnh Uyển không ở phòng khách quá lâu mà trở lên lầu. Mấy năm gần đây bà đã lui khỏi tiền tuyến, bắt đầu chú trọng dưỡng sinh, ngủ sớm dậy sớm.
Một mình Thích Tầm ngồi ở phòng khách, tivi vẫn đang bật nhưng chỉ để làm phông nền, trên đó đang phát một tiểu phẩm nhạt nhẽo.
Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, trên đó có một vòng bình an, vài sợi dây mảnh đan xen vào nhau, ở giữa có một mặt charm tròn nhỏ bằng vàng, không phải quá tinh xảo nhưng do tự tay hắn thắt.
Đây chỉ là một trong những món quà hắn chuẩn bị để tặng Bách Tây.
Hắn còn nhớ năm ngoái trên tay Bách Tây cũng có một chiếc y như vậy, là của bà ngoại cậu đưa, mặt charm trên đó không phải của chùa miếu tại địa phương mà do trụ trì Vân Sơ Tự có lượng khách hành hương như mây khai quang cầu phúc. Linh hay không thì không biết, nhưng có một lần Bách Tây ra ngoài chụp ảnh, cậu giẫm lên tảng đá ngầm trên bãi biển suýt nữa thì trượt chân. Người thì không sao nhưng cổ tay bị trầy xước, vòng bình an cũng bị đứt vào lúc đó, rơi xuống biển.
Theo quan điểm mê tín thì có thể coi như nó giúp Bách Tây chắn một kiếp nạn.
Cho nên tháng trước hắn có nhờ Chung Vũ Đàm đi Vân Sơ Tự mua một mặt charm đã khai quang giống hệt như vậy. Nhưng vòng bình an thì hắn không cần Vân Sơ Tự tặng mà hắn tự tay thắt cho Bách Tây một cái.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này.
Giống như thời gian quay vòng, hắn lại biến thành một nam sinh trung học ngây ngô, vụng về dỗ dành khiến người trong lòng mình vui vẻ.
May mà chiếc vòng bình an thành phẩm không thể nói là đẹp nhưng cũng không xấu xí dọa người, đeo trên cổ tay trắng ngần của Bách Tây cũng sẽ không quá khó coi.
Hắn giơ chiếc vòng lên trước mắt, tưởng tượng dáng vẻ Bách Tây đeo nó.
Hắn biết chắc chắn cậu sẽ thích.
Chỉ cần là thứ hắn tặng, cậu đều thích cả, dễ dàng lấy lòng cũng dễ dàng thỏa mãn giống hệt đứa nhỏ.
Nhưng không phải vì Bách Tây thật sự dễ lừa.
Mà chỉ vì cậu thật sự yêu hắn.
Vì yêu hắn nên dù hắn có thế nào cũng đều tốt cả.
Nghĩ đến đây, hắn siết chặt chiếc vòng trong tay.
Mặt charm tròn đáng lẽ phải hơi lạnh nhưng lại giống như nóng lên trong lòng bàn tay hắn.
Ban nãy Hứa Tĩnh Uyển ngồi đây tâm sự với hắn, nói có lẽ chính hắn cũng không ý thức được. Mỗi lần hắn gặp Bách Tây, đều không thể kiềm chế được vui vẻ hẳn lên, giống như cả thế giới chỉ có mỗi Bách Tây, trong tầm mắt cũng không còn chỗ cho người khác.
Lời này đúng mà cũng không đúng.
Hắn cảm nhận được rồi.
Chỉ là khi hắn cảm nhận được thì bị chậm mất một chút.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình là một kẻ trời sinh cứng nhắc, lạnh nhạt, thiếu mất thiên phú yêu người khác.
Hóa ra yêu một người cũng có thể vô sư tự thông.*[1]
*[1]: Từ gốc 无师自通nghĩa là không thầy mà tự thông suốt, chỉ khả năng tự học cũng thể hiểu biết về một lĩnh vực nào đó mà không cần sự giúp đỡ của giáo viên hoặc người khác.
Khi Bách Tây ở bên hắn, giống như ánh mặt trời, như mưa như sương, rõ ràng đều là những thứ không thể thiếu nhưng vì nơi nào cũng có nên không dễ thấy.
Vậy mà cậu mới đi xa một chuyến, hắn không cần thầy dạy cũng biết thế nào là nhung nhớ.
Tối hôm qua.
Sau khi tan ca, một mình hắn tới quảng trường cách nhà không xa đi dạo. Đây là thói quen do Bách Tây bồi dưỡng cho hắn sau khi sống chung. Cậu thích ra ngoài giải sầu nên lần nào cũng kéo hắn đi cùng.
Vì là cuối tuần nên quảng trường không hề vắng vẻ mà vô cùng rộn ràng náo nhiệt. Nơi nơi đều là các cặp đôi hoặc là phụ huynh mang theo con nhỏ cùng nhau xem nhạc nước và biểu diễn trên quảng trường.
Hắn hòa vào đám đông, thoạt nhìn mỗi một người đi đường đi qua đều không có gì khác nhau.
Mà hắn đứng trên quảng trường người qua kẻ lại lại nhớ về ngày đông năm ấy. Hắn và Bách Tây ở trong trấn cổ, hắn ôm cậu vào lòng cùng nhau xem pháo hoa.
Hắn chẳng còn ấn tượng gì về màn pháo hoa hôm đó nhưng dáng vẻ Bách Tây mỉm cười ngẩng đầu nhìn hắn lại rõ ràng như mới hôm qua.
Hắn lắng nghe những người xung quanh ồn ào trò chuyện, một mình hắn đứng bên rìa quảng trường không ăn nhập chút nào.
Chiếc vòng bình an hắn chuẩn bị cho Bách Tây vẫn nằm yên trong túi, chỉ còn đoạn kết nữa là hoàn thành, mặt charm tròn đã xâu xong, cộm vào lòng bàn tay hắn.
Hắn nghĩ, giá mà Bách Tây ở đây thì thật tốt.
Quảng trường vô cùng rộn ràng, nhộn nhịp giống như toàn bộ náo nhiệt khắp thiên hạ đều tập trung hết lại đây, chỉ vì không có Bách Tây nên thế giới giống như biến thành màu xám xịt.
Những ngày gần đây, thoạt nhìn hắn vẫn sinh hoạt giống mọi ngày, đi làm rồi tan làm, hoàn thành công việc một cách tỉ mỉ kỹ lưỡng, thời gian rảnh thì đọc sách tập thể hình, thỉnh thoảng cũng đi uống rượu với bạn bè.
Nhưng ngay cả Chung Vũ Đàm cũng nhận ra sự lơ đễnh của hắn.
Anh ta ngồi trong quán bar, nghiêm túc quan sát bạn tốt hồi lâu rồi đưa ra kết luận: "Hồn của mày cứ như chạy theo Bách Tây luôn rồi ấy."
Hắn liếc Chung Vũ Đàm một cái, không nói gì, sau khi uống xong thì bắt xe về nhà.
Nhưng hiện tại nhìn vòng bình an sắp tặng Bách Tây trong tay, trong lòng hắn nghĩ, lời của Chung Vũ Đàm cũng chẳng sai.
Trái tim và linh hồn của hắn đều nằm trong tay Bách Tây cả rồi, không thể nào thoát ra được.
Bạn bè của hắn, người nhà, thậm chí cả người yêu cũ cũng có thể nhận ra.
Chỉ có mình hắn vẫn không biết gì hết.
Tự hắn cho rằng, hắn đối xử tốt với Bách Tây là vì yêu thích và trách nhiệm.
Nhưng chỉ có trách nhiệm thì sẽ không nhớ nhung như vậy.
Từ khoảnh khắc hắn cầu hôn Bách Tây thì trong sự yêu thích của hắn đã sớm pha trộn nhiều thứ hơn.
Hắn khao khát cùng người này sống đến bạc đầu.
Ngoài Bách Tây, ai cũng không được.
Hắn chưa từng nói với Bách Tây những chuyện này.
Nhưng hắn không thể chờ đợi thêm nữa, đợi khi cậu trở về, chính miệng hắn sẽ nói cho cậu biết.
* LacAnDinh080221.w@ttp@d.c0m + beluoiyeumauxanh191021.w0rdpress.c0m
Hai ngày sau.
Cuối cùng thì tất cả công việc của Bách Tây cũng hoàn thành, khoảnh khắc đó cậu hận không thể đốt một chuỗi dây pháo ngay tại chỗ để thể hiện sự vui mừng.
Hai đồng nghiệp của cậu cũng không khác là bao, mệt đến nỗi hận không thể nằm thẳng cẳng ngay tại chỗ.
Đêm hôm trước ba người ngủ không biết trời trăng gì ở khách sạn, ngủ một mạch đến tận buổi trưa hôm sau mới kéo hành lý chạy tới sân bay.
Trên đường tới sân bay, trợ lý nhỏ đeo bịt mắt hơi nước lên mắt thề thốt: "Năm nay tôi không muốn lại phải đi công tác nữa."
Đồng nghiệp ngồi đằng trước thở dài: "Cái này không thể thuận theo cô được, lời của đám người làm công chúng ta thì tính gì."
Trợ lý nhỏ "chậc" một tiếng: "Vậy quên đi, bây giờ tôi chỉ muốn trở về nhà nằm ườn thôi, không ra khỏi cửa, chỉ dựa vào đồ ăn ngoài sống qua ngày."
Đồng nghiệp kia lập tức hùa theo: "Chuẩn, tôi cũng vậy... Việc đầu tiên tôi muốn làm khi trở về là đến chỗ bác sĩ Trung y tôi quen để xoa bóp, spa của khách sạn thật quá thất vọng."
Chỉ có Bách Tây không hé răng nói gì.
Trợ lý nhỏ khẽ đẩy cậu: "Khi trở về anh muốn làm gì, không phải là tiếp tục làm việc chứ, cũng không thể phản bội giai cấp làm công bọn em như vậy được."
Bách Tây yếu ớt nói: "Anh chỉ muốn nhanh chóng gặp bạn trai của mình."
Mười một ngày rồi, cậu không được ôm Thích Tầm ngủ cũng không được rúc vào lòng hắn làm nũng. Đối với người đang trong thời kỳ trăng mật cuồng nhiệt như cậu mà nói thì quả thực không thể nhịn nổi.
Nhất là mấy ngày gần đây, thời gian hai người trò chuyện gộp lại cũng không quá ba giờ.
Lúc trước cậu bận như con quay không có thời gian rảnh nhớ tới Thích Tầm. Hiện tại công việc đã xong xuôi cậu muốn gặp hắn ngay lập tức, thậm chí còn hận không thể bay đến chỗ hắn.
Cậu tủi thân, trên mặt viết rõ 'Tôi thật sự không dễ dàng mà.'
Trợ lý nhỏ: "..."
Xin lỗi, em không nên hỏi loại người đầu óc chỉ toàn tình yêu như anh.
Cô lặng lẽ xé vỏ gói mận khô đưa cho Bách Tây, dỗ dành: "Ăn đồ ăn vặt đi, ngủ một giấc trên máy bay là tới rồi, nhanh lắm."
Bách Tây nhón một quả, quai hàm tê rần vì chua, nhất thời tất cả buồn bã, nhớ nhung đều vì mận chua mà tan biến hết.
Cậu nhẫn nhịn lại chịu đựng mới không phun ra.
Cậu nghiêm túc nói với trợ lý: "Nếu cô có ý kiến gì với anh có thể nói thẳng, đừng lấy thứ này mưu sát anh."
Trên máy bay, chỗ ngồi của Bách Tây và hai đồng nghiệp bị tách ra. Cậu ngồi hàng thứ nhất, họ ngồi hàng thứ hai.
Ba người tự tìm chỗ ngồi của mình, hai cô gái ngồi đằng sau nói chuyện phiếm còn cậu thì gửi tin nhắn báo cho Thích Tầm rằng cậu đang trên máy bay rồi.
Mặc dù cậu nói là không cần thiết, tự cậu gọi xe hoặc là gọi tài xế tới đón cũng được, nhưng Thích Tầm nói muốn tới đón cậu.
Nghĩ tới đây, Bách Tây không nén nổi mỉm cười.
Cậu và Thích Tầm câu được câu chăng trò chuyện với nhau, ghế trống bên cạnh có người ngồi xuống nhưng cậu cũng không ngẩng đầu lên.
Thế nhưng cậu lại nghe thấy có người mang theo ý cười gọi cậu.
"Bách Tây, thật trùng hợp. Lại gặp cậu rồi."
Cậu ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, kinh ngạc phát hiện người ngồi bên cạnh là Tô Nghiệp. Tô ảnh đế mặc quần áo giản dị, đeo khẩu trang và kính đen, chỉ lộ chút sống mũi ra ngoài. Người trong khoang hạng nhất vốn dĩ thưa thớt nên cũng không sợ bị nhận ra.
Đã khá lâu kể từ lần cậu tình cờ gặp anh ta tại bệnh viện dành cho thú cưng rồi.
Mặc dù hai người có thêm bạn bè nhưng xét đến tính đặc thù về thân phận và nghề nghiệp của anh ta nên hầu như cậu không làm phiền, chỉ cần cù chăm chỉ nhấp like cho ảnh đế mà thôi.
Nói ra thì cậu và Tô Nghiệp thật sự có duyên, đây là lần thứ hai họ tình cờ gặp nhau rồi.
"Trùng hợp thật đấy, anh Tô." Bách Tây mỉm cười. Cậu quay đầu nhìn quanh, quả nhiên trông thấy trợ lý và người đại diện của Tô Nghiệp đang ngồi ở bên cạnh và đằng sau. Được đó, cả khoang hạng nhất có mấy ghế thì đều là người quen: "Các anh cũng vừa mới đi công việc trở về sao?"
"Đúng vậy, tôi vừa mới đi casting cho một vai diễn xong." Tô Nghiệp kéo kính xuống, mỉm cười với Bách Tây: "Vốn dĩ ghế bên cạnh cậu là của người đại người diện của tôi, tôi đổi chỗ với cô ấy đó. Cậu không phiền chứ?"
Bách Tây vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi."
Khi cậu và Tô Nghiệp đang nói chuyện thì điện thoại trong tay cậu rung lên, do Thích Tầm mãi không thấy cậu hồi âm nên cho rằng máy bay đã cất cánh rồi.
"Máy bay của em cất cánh rồi hả? Hạ cánh nhớ báo anh nhé."
Cậu nhanh chóng trả lời lại: "Vẫn chưa ạ, nhưng mà cũng sắp rồi. Chắc chắn anh không đoán được em gặp ai trên máy bay đâu."
Thích Tầm đã lên xe rồi, hắn đang chuẩn bị lái tới sân bay.
Hắn thản nhiên gõ chữ, "Ai?"
"Là Tô Nghiệp đấy!"
"Em và nam thần của em thật là có duyên!"
"Tô Nghiệp cũng vừa đi công tác trở về, tiếc là bọn em không gặp mặt nhau, nhưng mà đây cũng có thể coi là niềm vui đến bất ngờ."
"Ôi, không nói nữa. Tiếp viên nhắc bọn em tắt máy rồi, đợi một lát là có thể gặp nhau rồi, moaz."
Phụt, bên Bách Tây bị đứt liên lạc.
Thích Tầm nhìn mấy hàng chữ cuối cùng trên điện thoại, đặc biệt là chữ Tô Nghiệp. Mặt hắn đen xì ngay lập tức. Moaz cũng không thể bình tĩnh lại được.
Trong đầu hắn lởn vởn bốn chữ lớn—ÂM HỒN BẤT TÁN.
Bách Tây ngoan ngoãn điều chỉnh điện thoại thành chế độ máy bay.
Khi cậu và Thích Tầm tán gẫu, Tô Nghiệp rất yên lặng, nhìn thấy cậu bỏ di động xuống anh ta mới đè thấp giọng hỏi: "Cậu đang nói chuyện với bạn trai sao?"
Bách Tây gãi mặt, hơi ngượng ngùng đáp: "Đúng vậy, lần trước anh đã gặp anh ấy ở bệnh viện thú cưng rồi."
Tô Nghiệp cười nhạt.
"Phải, tôi ấn tượng rất sâu."
Máy bay cất cánh, anh ta lẳng lặng đánh giá Bách Tây mấy lần. Mấy ngày này cậu nghỉ ngơi không tốt nhưng trên mặt lại nhìn không ra thứ gì cả. Áo sơ mi màu xanh xám khiến cậu thật điềm đạm, tóc dài hơn lần gặp trước một chút, trên tai đeo một cái đinh ngọc trai, mặt mày tinh xảo, thoạt nhìn dịu dàng như ngọc.
Hắn cũng thấy, trên ngón vô danh của cậu đang đeo một chiếc nhẫn, mặc dù không sáng ngời trong cabin, nhưng cũng vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Mà lần gặp trước, trên tay cậu vẫn trống trải không hề có thứ gì.
Anh ta nhắm mắt, sau khi máy bay ổn định mới thản nhiên như không hỏi: "Hồi nãy đã muốn hỏi cậu rồi, cậu sắp kết hôn à?"
Hắn hỏi vô cùng bình tĩnh.
Bách Tây giật mình nhưng lập tức bật cười, "Đúng vậy, chúng tôi đính hôn rồi, đang chuẩn bị đám cưới."
Tô Nghiệp im lặng một lúc mới hỏi tiếp: "Anh ta, có phải là người cậu yêu thầm mà hồi đại học cậu đăng lên weibo không?"
Thấy biểu cảm kinh ngạc của cậu, anh ta mỉm cười giải thích: "Tôi nói rồi. Tôi thật sự là fan của cậu, lúc trước cũng hay để ý weibo của cậu. Ngoài vẽ tranh cậu cũng đăng về cuộc sống thường ngày, cũng sẽ nói một chút về tâm sự của mình, nói cậu yêu thầm một người. Mọi mặt của người đó đều tốt, chỉ là không thích cậu."
Cậu không ngờ Tô Nghiệp lại nhớ hết những chuyện này.
Chuyện nam thần lại chính là fan của mình, lại có thể không pha nước*[2] như vậy.
*[2]:Chỗ này mình vẫn chưa tìm ra nghĩa, mong được trợ giúp từ các bạn.
Cậu quên mất mật khẩu tài khoản weibo đó rồi, ngoài đăng tranh của Tô Nghiệp ra thì tác dụng còn lại cũng không khác một quyển nhật kí mấy, không biết đã nói ra bao nhiêu chuyện linh tinh và đáng xấu hổ rồi.
Bây giờ lịch sử đen tối bị người trước mặt kéo ra, đã vậy người đó còn là thần tượng của mình nữa chứ. Bách Tây chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào.
Nhưng cậu vẫn rất thật thà gật đầu.
"Đúng vậy, chính là anh ấy." Mặc dù cậu có xấu hổ nhưng lại có chút tự hào: "Tôi yêu thầm thành công rồi."
Cậu cũng không chịu thua kém, không khiến cho cộng đồng fan của Tô Nghiệp mất mặt.
Anh ta cúi đầu nhìn cậu.
Dưới ánh sáng mờ trong cabin, Bách Tây cười ngọt ngào, như thể cưới được người này thì không còn may mắn nào hơn nữa.
Cuối cùng anh ta cũng khẽ cười: "Chúc mừng."
Giống như một thần tượng hào phóng đúng mực nhất, anh ta nói: "Nhẫn của cậu rất đẹp."
Bách Tây vui vẻ đáp: "Cảm ơn."
Tô Nghiệp nhìn mặt cậu, điều anh ta thật sự muốn nói là: "Chiếc nhẫn như vậy, chỉ cần em thích, tôi cũng có thể mua một chiếc đẹp hơn nhiều.
Em mới thật sự đẹp đẽ.
Người có thể cưới em, thật sự rất may mắn."
.LacAnDinh080221.w@ttp@d.c0m+ beluoiyeumauxanh191021.w0rdpress.c0m
Trong vài giờ bay, thỉnh thoảng Bách Tây và Tô Nghiệp có hạ thấp giọng để trò chuyện nhưng nửa sau thì quả thực cậu không thể chống đỡ được nữa, ngủ thiếp đi.
Tô Nghiệp lặng lẽ nhìn cậu một lát, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cậu.
Người đại diện đang ở bên cạnh bọn họ, thấy vậy thì nhíu mày.
Theo Tô Nghiệp mấy năm, cô đã quá hiểu đức hạnh chó má của anh ta, Tô Nghiệp khi nào thì đắp chăn cho người khác như thế chứ!
Cô không nhịn được bèn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh ta. Đoàn của bọn họ đã mua wifi của chuyến bay từ sớm, vốn dĩ để phục vụ công việc, không ngờ trước tiên lại được sử dụng cho việc nói chuyện phiếm.
Tô Nghiệp đọc lướt qua.
Người đại diện ngoài mạnh trong yếu hỏi: "Lần trước tôi đã cảm thấy anh đối xử không bình thường với vị chủ biên nhỏ này rồi. Anh còn cho người ta tài khoản wechat cá nhân nữa, chắc không phải là anh nhìn trúng người ta đấy chứ?"
Tô Nghiệp trả lời: "Nếu tôi nói là đúng thế, cô định làm thế nào?"
Người đại diện nghẹn lại.
Hình như cô thật sự không thể làm gì cả.
Tô Nghiệp ra mắt nhiều năm như vậy, ngoài thỉnh thoảng bị thần kinh ra thì quả thật anh ta rất chăm chỉ nghiêm túc làm việc. Cô đi theo anh ta thực sự kiếm được đầy bồn đầy bát.*[3]
*[3]Nguyên tác盆满钵满: dịch nôm na là kiếm được nhiều tiền.
Nhưng căn bản là cô không thể nào quản được anh ta!
Huống hồ anh ta cũng không phải idol mà là một diễn viên chính hiệu, giải ảnh đế cũng lấy được. Nếu như thật sự muốn yêu đương thì cũng không phải là không thể tha thứ.
Trong khi cô vẫn còn đang bối rối xoắn xuýt, sắc mặt cũng biến đổi mấy lần thì có tin nhắn tiếp theo của Tô Nghiệp gửi đến.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến bát cơm của cô."
Cô ta ngẩn người.
"Tại sao?" Cô không kiềm được truy hỏi: "Sao đột nhiên anh lại có lương tâm như vậy?"
Điều này thật khó tin, từ khi nào mà Tô Nghiệp lại quan tâm đến cấp dưới như vậy chứ?
Anh ta nhìn câu hỏi, khẽ cười tự giễu.
Đương nhiên là bởi vì, Bách Tây không yêu hắn.
Yêu thầm có thể thành thật, điều kiện tiên quyết là người được yêu thầm phải cảm động.
Tô Nghiệp không trả lời người đại diện nữa, mặc cho cô ta ở chỗ đó phát điên. Anh ta tùy tiện lấy ra một quyển sách, nhìn thì như là đang giết thời gian nhưng thực tế thì không đọc vào một chữ nào.
Anh ta thích Bách Tây, cũng lãng mạn y như mở đầu của cuốn tiểu thuyết vậy.
Anh ta quan tâm đến weibo của Bách Tây đúng vào lúc mình đã quá chán ghét với việc diễn trò và gần như muốn rút khỏi giới. Người đại diện vì muốn anh ta phấn chấn trở lại đã cố gắng để anh ta thấy được rằng fan yêu thương anh ta nhiều như thế nào.
Anh ta không chịu được sự lải nhải của cô ta nên tùy tiện lấy nick phụ của mình để ý đến vài tài khoản, trong đó có Bách Tây.
Cậu không phải là người nổi tiếng nhất trong cộng đồng fan cũng không phải là người vẽ tranh đẹp nhất nhưng chắc chắn là người giỏi lảm nhảm nhất.
Dường như cậu viết nhật kí cuộc sống lên weibo--
Nấu cơm thì nổ nhà bếp nhưng vẫn cảm thấy mình có khiếu nấu nướng.
Trước ngày thi lén chạy ra ngoài uống rượu, hôm sau đầu óc choáng váng nhưng vẫn thuận lợi qua cửa.
Đi leo núi với bạn bè, mới leo được một nửa đã mệt như bị liệt.
Muốn nuôi chó phốc sóc, rảnh rỗi lên weibo xem chó con, vì chúng quá cute nên khiến cậu kêu la au áu.
.....
Tô Nghiệp vô thức hủy theo dõi những người khác chỉ để lại mình Bách Tây.
Anh ta phác họa từng chút từng chút một ra dáng vẻ của người đó trong tâm trí. Chắc hẳn cậu ấy khá đáng yêu, mềm lòng, gia cảnh tốt, học ở đại học S, nấu cơm rất tệ và yêu thích động vật nhỏ.
Nhưng anh ta lại không biết diện mạo người đó trông như thế nào.
Mà Bách Tây chưa bao giờ đăng ảnh chính diện của mình lên mạng, nhiều lắm cũng chỉ lộ ra cái sườn mặt thôi.
Đợi đến khi cậu tốt nghiệp thì weibo cũng không có bài đăng mới nữa.
Tất cả đột ngột ngừng lại.
Đó cũng là lúc anh ta nhận ra rằng mình đã yêu thầm người ta mà đến chính bản thân mình không hề hay biết.
Qua mạng internet, anh ta lục lọi từng li từng tí cuộc sống của người đó, lại yêu hết tất thảy những thứ nhỏ bé của người đó nhưng cuối cùng anh ta vẫn lạc mất người đó trong biển người mênh mông trên mạng.
Giờ đây, tình cờ bọn họ lại gặp nhau.
Giống như cốt truyện của một bộ phim ngôn tình nên có.
Thế nhưng vào thời điểm họ tình cờ gặp lại, bên cạnh Bách Tây đã có người khác rồi.
Là người mà cậu vẫn luôn yêu thầm.
Cậu được đền đáp như mong muốn.
Còn anh ta bị thất tình.
Tô Nghiệp nghĩ, có lẽ mọi thứ trên thế giới này đều tuân theo định luật bảo toàn.
Có người yêu thầm có thể đơm hoa kết trái, có người yêu thầm lại không bệnh mà chết.*[4]
*[4]: Thành ngữ TQ có nghĩa là mọi thứ kết thúc mà không có lý do đặc biệt nào.
Hắn chính là người không được may mắn trong chuyện yêu thầm.
Bách Tây ngủ thẳng tới lúc máy bay hạ cánh mới giật mình bừng tỉnh.
Việc đầu tiên cậu làm là sờ khóe miệng, sau khi xác nhận mình không chảy nước miếng trước mặt nam thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Nam thần có thân thiện đến đâu thì cậu vẫn muốn giữ thể diện.
Vì Tô Nghiệp nên bọn họ chọn xuống máy bay cuối cùng, trợ lý nhỏ và đồng nghiệp nghẹn cả một đường, cuối cùng cũng tranh thủ cơ hội đến xin chữ ký, kích động đến mức suýt thì ngất xỉu.
Bách Tây và Tô Nghiệp cùng nhau đi lấy hành lý.
Bởi vì lịch trình và vé máy bay của Tô Nghiệp được giữ kín nên fan không nắm được tin để đến đón. Anh ta cải trang thành một người khác, đoàn người bọn họ có thể an toàn rời khỏi sân bay.
Bách Tây vừa liếc mắt đã nhìn thấy Thích Tầm ở lối ra.
Mười một ngày không gặp.
Thích Tầm đứng ở đó, thân dài thẳng đứng như ngọc, giống như có một chùm sáng chiếu xuống.
Ngay lập tức cậu chẳng quan tâm đến nam thần và đồng nghiệp nữa.
Cậu vội vã chào người bên cạnh: "Bạn trai tôi tới đón, tôi đi trước nha, hẹn gặp lại."
Sau đó cậu nhanh chóng chạy về phía lối ra.
Tô Nghiệp đứng phía sau, nhìn theo bóng lưng cậu.
Rất nhiều năm về trước anh ta có xem một bộ phim, câu thoại cuối phim mà nữ chính nói với nam chính là: "Nếu như là đến gặp anh, em nhất định sẽ chạy đến."
Anh ta trơ mắt nhìn Bách Tây chạy một mạch rồi lao vào lòng Thích Tầm.
Mà khoảnh khắc nhìn thấy Bách Tây, khuôn mặt băng tuyết của Thích Tầm như tan ra, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng quyến luyến.
Hắn vững vàng đón được Bách Tây, sau đó đặt lên mặt cậu một nụ hôn.
Trong phi trường người qua kẻ lại đều vội vàng hối hả.
Họ ôm nhau, trong mắt cũng chỉ có nhau.
Giống như cái kết hoàn mỹ nhất trong phim ngôn tình.
💢DON'T REUP!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...