“Cái… cái đó…muộn rồi chúng ta về thôi” Lý Thẩm quay mặt đi, tay giữ lấy cúc áo mặt đỏ bừng hơi thở cũng dồn dập đến lạ, mắt nhìn về phía trước nhưng tâm trí thì lại rối loạn không thôi
“Anh xin lỗi đã không tiết chế được” Đới Khải nhận ra mình đã hơi quá phận, ít nhất nên ở trong một không gian tốt hơn là sự chật hẹp của chiếc xe này
Lý Thẩm mím môi, hai tay nắm chặt im lặng không nói gì
Bên ngoài mưa cũng ngớt dần, Đới Khải nhìn thấy cô không phản ứng liền bấm nút khởi động xe chạy khỏi tầng hầm của nhà hàng
“Em vào nhà nhé!” Thấy xe đã dừng đến nhà mình, Lý Thẩm vừa tháo dây an toàn vừa nói thì bị Đới Khải giữ tay lại
“Trời còn mưa, em dùng ô vào nhà đi” Anh vươn tay về phía sau xe lấy ra một chiếc dù trong suốt đưa cho Lý Thẩm
Không quên hôn lên trán cô, Lý Thẩm nhắm mắt mỉm cười, lúc anh ngồi lại vị trí thì cô mới quay người mở cửa xe, bung dù.
Lý Thẩm đóng cửa, đứng đấy vẫy tay, anh ra hiệu cho cô vào nhà rồi khởi động xe rời đi
“Con về rồi” Lý Thẩm treo chìa khóa nhà lên móc, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tủ giày kéo khóa chiếc giày boot cao gót màu trắng ra, nhìn thấy trong phòng bếp còn sáng đèn liền nói lớn
Bà Lý từ bên trong đi ra, tay còn cầm muôi canh trên người mang tạp dề: “Về rồi à, mẹ có hầm canh gà, trời mưa lạnh vào uống một bát cho ấm bụng rồi đi ngủ”
Lý Thẩm gật đầu mỉm cười, ôm lấy vai mẹ mình: “Vâng ạ, ba đâu rồi mẹ”
“Lão Lý ấy à, bảo muốn ăn canh hầm gà, mẹ vào bếp nấu quay qua quay lại ổng ngủ mất tiêu rồi, ta cũng không nỡ gọi ông ấy dậy.
Hiếm lắm mới được bữa ngủ ngon như vậy, cảm thấy thời tiết này thật tốt a” Bà Lý cười khổ vừa đi vào bếp vừa đáp
Lý Thẩm buông vai của bà ra, kéo ghế đồng thời tháo túi và cởi áo khoác ra treo lên ghế bên cạnh mới ngồi xuống: “Vậy cũng tốt, ba mẹ bình an là con yên tâm rồi”
Bà Lý vừa múc một bát canh đầy đặt lên bàn Lý Thẩm cười nói: “Bình an gì chứ, tuổi này rồi biết thế nào mà lần đây.
Con muốn bọn ta bình an thì nhanh chóng kết hôn sinh con đi”
“Mẹ…”
Bát canh được đặt lên bàn, bà Lý ngẩng đầu lên vừa đúng điểm mắt nhìn lên cổ của Lý Thẩm ngắt lời cô:“Cổ con bị làm sao vậy”
Lý Thẩm ngơ mặt bất giác đưa tay lên cô nhớ ra chuyện lúc chiều đới khải cắn trên cổ mình “Cái… cái này… Không có gì đâu ạ, ban nãy bị chó cào phải thôi”
Bước ra từ phòng tắm, Đới Khải đang nắm khăn bông xoa lên mái tóc bóng ướt, từng giọt nước rơi xuống theo lọn tóc.
Anh đi về phía tủ giường lấy máy tính chuẩn bị mở tin tức kinh tế xem thì “Hắt xì…”
“Thật không?” Bà Lý tiến sát đến sờ vào cổ của Lý Thẩm, ánh mắt đầy nghi hoặc
Lý Thẩm nhanh chóng gạt tay của bà ra, chỉnh cổ áo sơ mi lên cao một chút, lảng tránh ánh mắt đó, cầm thìa lên múc một miếng canh không thèm thổi lên đưa lên miệng đến bỏng vẫn cố nhịn chỉ biết chau mày: “Lúc nãy gặp một chú chó hoang, con sờ vào nó liền bị cào đấy ạ.
Khụ khụ”
“Nếu như có đối tượng rồi thì xác định tiến tới hôn nhân cũng được không phải giấu mẹ đâu, mẹ ủng hộ con” Bà Lý kéo ghế ra ngồi xuống ánh mắt đượm buồn nhìn Lý Thẩm chân tình mà nói
Bởi vì mẹ không biết người con đang quen là ai nên mẹ sẽ ủng hộ, nếu mẹ biết là người đó liệu sẽ còn nói như vậy được hay không? Mẹ có thể vì hạnh phúc của con gái mà bỏ qua chuyện quá khứ sao?
“Được rồi, có đối tượng con liền sẽ đêm về nhà, Lý phu nhân đã mãn ý chưa” Lý Thẩm vỗ nhẹ lên mù bàn tay bà Lý trấn an
Trời thu hôm nay ánh nắng dịu nhẹ, nhiệt độ cũng tăng lên chút ít, đang giữa trưa Chung Hứa Thu nhìn đồng hồ vươn vai vươn cổ buông thả thỏa mãn: “Hời, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi”
“Cường độ làm việc ở đây quá lớn rồi.
Điều này khiến tôi nhớ đến những ngày tháng viết luận văn ở Stanford.
Haizzz” Lộc Vũ cũng thả phăng giấy tờ xuống vươn tay thoải mái, miệng chưa bao giờ thoát ly khỏi Stanford(*)
(*)Viện Đại học Leland Stanford Junior, thường được gọi là Viện Đại học Stanford hay chỉ Stanfor là viện đại học tư thục thuộc khu vực thống kê Stanford, California (Hoa Kỳ).
Stanford được biết đến với sức mạnh học tập, sự giàu có, gần gũi với Thung lũng Silicon và được xếp hạng là một trong những trường đại học hàng đầu thế giới.
Là viện đại học có diện tích lớn thứ hai trên thế giới, cùng với Viện Đại học Harvard, Viện Đại học Yale và Viện Đại học Princeton, Viện Đại học Stanford nằm trong nhóm những viện đại học tốt nhất của Hoa Kỳ.
Thẩm Hi gác tài liệu sang một bên, ánh mắt vô cảm lạnh nhạt nói: “Mở miệng ra là lại Stanford, tôi thật phục anh đó”
Điều này gây sự chú ý của hai người kia, đặc biệt là Lộc Vũ đứng dậy đi qua bàn làm việc của cô ấy không ngừng giải thích khiến Thẩm Hi và Chung Hứa Thu cũng lười nghe: “Không phải.
Cô… cô hiểu lầm ý tôi rồi.
Tôi… tôi thật sự không có ý khoe khoang gì đâu.
Cô… cô… ví dụ như nói thầy hướng dẫn David Luiz của tôi đã từng được đề cử giải Nobel kinh tế…”
“Nào nào nào, tiếp tục nói khoác đi… Báo cáo làm như thế này mà cũng dám nộp lên” Ngay lúc đó phó tổng Mã trên tay cầm tập báo cáo dơ lên cao, tay còn lại còn đang cầm ly café nóng khói bốc nghi ngút đi tới ngắt tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai
Anh ta ném báo cáo xuống bàn gần đó, giọng nói đầy tức giận khiến ba người bọn họ giật bắn người sợ hãi: “Cô cậu là lứa nhân viên mới kém cỏi nhất từ trước tới giờ mà tôi từng gặp đó”.
Cũng không quên mỉa mai bọn họ, đưa tay lên khua khua trong không trung: “Ei, sao tôi không nhìn thấy các người nhỉ? Người đâu? Mấy người đều mặc đồ tàng hình rồi sao? Tôi không thể cảm nhận được sự tồn tại của các cô cậu”
Sau đó liền chỉ trỏ mà hét lên : “Mấy người đến đây để kiếm cơm, không phải tới nằm vùng hiểu không? Các cậu xem báo cáo mà mình đã làm đi.
Một đám ếch ngồi đáy giếng.
Từ bây giờ trở đi, bớt nói nhảm làm việc nhiều cho tôi”
Dương Ái Linh bước vào, đồng thời một số nhân viên ngồi đó xua xua tay ra hiệu nhau là nên rời khỏi không khéo lại vạ lây
Nhìn thấy cô đi vào, anh ta liền nhanh chóng thay đổi thái độ, mỉm cười thân thiện khiến Dương Ái Linh cũng trở nên khó xử gượng cười với anh ta: “Phó tổng Mã, xin lỗi tôi vừa ra ngoài lấy café”
“Không sao, tuy nói lần này Kiều tổng phụ trách giám sát và dẫn dắt nhân viên mới các cô cậu.
Nhưng kết thúc thời gian thử việc, tôi sẽ viết từng người vào báo cáo rồi nộp lên hội đồng quản trị.
Bản báo cáo có thể giúp mấy người thăng chức cũng có thể đưa các cô cậu lên giá treo cổ, hiểu chưa?”
“Hiểu ạ” Mấy người bọn họ cúi gằm nghe giáo huấn rồi lại đồng thanh vâng lời
Bầu không khí đang căng thẳng và gượng gạo thì bị tiếng vỗ tay của Mộ Ngôn phá vỡ, nét mặt của bọn họ cũng dịu đi khi nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị nhưng cũng có chút tươi tắn của anh
“Các vị, tôi cũng đã nói chuyện với Dương tổng rồi, bây giờ sẽ điều chuyển tất cả nhân viên mới khóa này bao gồm bộ phận chuyên viên phân tích và hỗ trợ thành lập một tổ công tác mới.
Chính là bốn người các cậu.
Từ hôm nay sẽ cùng tôi phụ trách dự án IPO của công ty giải trí Vạn Hoa.
Đây là cơ hội tuyệt vời để các cậu thể hiện năng lực của bản thân.
Tôi hy vọng mỗi người đều cho tôi nhìn thấy được sự lột xác khí thế hừng hực, dám nghĩ dám làm.
Hiểu chưa?” Mộ Ngôn dứt khoát rành mạch thông báo, nói xong không quên nhìn qua Dương Ái Linh đang mỉm cười tủm tỉm với đồng nghiệp
Tuy nói cô chuyển qua bộ phận hỗ trợ nhưng kì tuyển này chỉ nhận bốn người thử việc nên bọn họ được sắp xếp ngồi cùng bốn bàn sát nhau.
Mấy lâu nay đều chạy vặt cho Mộ Ngôn thật sự khiến cô ngứa ngáy tay chân, nay anh cho cô cơ hội đương nhiên Dương Ái Linh sẽ nắm bắt thật tốt
“Hiểu rồi” Bọn họ mạnh dạn hét lên khiến vị phó tổng oai phong lúc nãy cũng phải giật mình không nói thêm được gì nữa
“Rất tốt.
Cơm trưa tạm thời hoãn, sau khi công việc kết thúc sẽ mời mọi người một bữa thật ngon.
Còn bây giờ mọi người hãy xem tài liệu tôi gửi, 15 phút sau tập hợp dưới sảnh chính” Mộ Ngôn không thay đổi sắc mạnh, lời nói sắc lạnh ra lệnh rồi trở về phòng làm việc riêng
“Được ạ” Mấy người Dương Ái Linh hớn hở hét lên, ai nấy cũng kéo ghế ngồi xuống xốc lại tinh thần nghiêm túc mở máy tính xem tài liệu, vị phó tổng đành quay gót bỏ đi.
Bọn họ quay lại nhìn bóng lưng anh ta rồi lại nhìn nhau cười khúc khích, còn đập tay nhau vui mừng không thôi
Tổ phụ trách nhanh chóng tập hợp đi sau Mộ Ngôn và Kiều tổng, cô ấy bước đi những bước kiêu sa đầy tự tin mà phân tích về dự án mới: “Công ty giải trí Vạn Hoa là khách hàng quan trọng mà UP đã hợp tác 5 năm rồi.
Ba năm trước chúng ta muốn thông qua một công ty điện tử làm tai nghe không dây để giúp Vạn Hoa niêm yết cửa sau.
Nhưng do chính sách mới hiện nay không cho phép, vì thế chúng ta giúp đỡ Tinh Tinh IPO độc lập”
Thẩm Hi đi phía sau lẩm bẩm: “Niêm yết cửa sau vậy có nghĩa là ba năm trước phí công rồi sao?”
“CEO của họ vừa mới qua đời vào tuần trước, thời gian thẩm định chỉ còn lại 2 tuần cuối cùng” Thư ký Lộc Ninh của Mộ Ngôn đi với cô lên tiếng giải thích
“Qua đời rồi ư!” Thẩm Hi vẫn chưa khỏi rối não lẩm bẩm
Cùng lúc đó, Lộc Vũ đi cùng Dương Ái Linh cũng quay sang cùng cô bắt chuyện: “Nghe nói Vạn Sơn mới là người chèo lái phía sau công ty giải trí Vạn Hoa.
Lúc này để anh ta làm CEO thì sẽ giúp ích rất lớn cho chúng ta”
Từng người bước vào sảnh chính của công ty, bắt đầu cho chuỗi ngày làm việc không ngừng nghỉ…
-Thiên Di-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...