Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Thẩm ngước đầu lên nhìn người đàn ông đó nhẹ nhàng mỉm cười.
Cửa được đẩy vào, người đàn ông khôi ngô tuấn tú, dáng người cao ráo mặc âu phục bước vào
“Thẩm tử, hoan nghênh gia nhập tập đoàn.
Lúc sáng anh ra ngoài xử lý công vụ không thể đón em được, xin lỗi nhé” Hạo Hiên ngồi xuống ghế sofa nhìn Lý Thẩm nói
Lý Thẩm đứng dậy khỏi ghế đi tới ghế sofa ngồi xuống tiện tay rót một ly trà cho Hạo Hiên đáp “Không sao, lâu lắm không gặp, sư huynh vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn tốt, hôm trước nghe Tiêu Tiêu nói gặp em ở bệnh viện sao không chào hỏi cùng nhau ăn một bữa rồi hẵng đi” Hạo Hiên mỉm cười cầm tách trà lên nhấp một ngụm
“Thật xin lỗi, hôm đó em bận đưa cha đi khám bệnh nên không ngồi nói chuyện với cậu ấy lâu được.
Nghe bảo anh thành công cầu hôn cậu ấy rồi, chúc mừng nhé!”
Hạo Hiên đặt tách trà xuống đáp “Ừ, cô ấy cũng sắp về đây rồi, bọn anh sẽ nhanh chóng kết hôn lúc đó em phải đến chúc mừng nhé.
Nếu thuyết phục được cô ấy vào đây cùng làm việc thì càng tốt”
“Nhất định, còn về công việc em không tiện tham dự, cô ấy có lựa chọn của riêng mình chúng ta nên tôn trọng quyết định của cô ấy!” Lý Thẩm cười khổ, cô thật không dám khuyên vì tính cách của Ngụy Tiêu Tiêu cô rất rõ, khá giống cô về khoản cứng đầu
"Ừ.
Mà chú bệnh nghiêm trọng lắm không?"
"Mất trí nhớ ở người già, chăm sóc tốt là được"
“Lần sau bọn anh đến thăm chú nhé.
Thôi vậy, em làm việc đi ” Hạo Hiên gật đầu đứng dậy Lý Thẩm đáp “Được” Anh cũng vậy mà rời đi
Hạo Hiên mở cửa đi ra đi về phía cầu thang bộ lên phòng làm việc của chủ tịch đi qua hai cô trợ lý chào hỏi liền gật đầu
“Cốc cốc cốc”
“Vào đi” Giọng nói từ bên trong vọng ra ngoài, Hạo Hiên yên tâm mở cửa đi vào
Cánh cửa đóng lại anh ta ngang nhiên thả mình ngồi xuống chiếc ghế dài êm ái dùng để ngồi đọc tài liệu của chủ tịch “Khải, sắp xếp cô ấy ở gần phòng làm việc của cậu như vậy không sợ cả hai đều khó xử sao”
Đới Khải trên tay cầm chiếc bút máy thủ công đắt đỏ vừa đọc tài liệu không đáp lại khiến Hạo Hiên có chút ngứa ngáy trong lòng liền ngồi lại nghiêm chỉnh “Được thôi, cậu không nói tôi hết cách”
“Không có gì nữa thì về phòng làm việc của mình đi” Đới Khải lạnh lùng lên tiếng
Hạo Hiên đứng dậy đi tới ghế ở bàn làm việc ngồi xuống mặt đối mặt với Đới Khải “Nghe vị hôn thê mình nói hôm trước gặp cô ấy ở bệnh viện Bắc Kinh cùng với Mộ Ngôn đấy! Dù sao cũng là bạn bè của nhau tôi không phản đối nếu hai người họ phát triển thêm”
“Im miệng” Đới Khải biết anh ta đang khiêu khích sự nhẫn nại của mình liền trừng mắt
“Được thôi” Hạo Hiên cười đùa nhưng vẫn không chịu rời khỏi ghế, để anh xem xem Đới Khải nhà cậu thật sự kín miệng đến mức nào
Đới Khải gấp tập tài liệu lại, đặt cây bút xuống trên nắp bút còn khắc chữ S rất đặc biệt, hai bàn tay đan lại “Tôi tự biết sắp xếp, nếu không có gì nữa thì trở về đi”
“Coi như tôi thua cậu” Bất lực Hạo Hiên đứng dậy mở cửa ra khỏi phòng đi qua phòng làm việc còn vẫy tay mỉm cười với Lý Thẩm đang ngồi bên trong nghe điện thoại
“ Em nhận việc rồi, anh đi công tác bận mà không cần gọi điện cho em đâu” Lý Thẩm mỉm cười đáp lại Hạo Hiên rồi trả lời Mộ Ngôn đang kết nối bên kia đầu máy
“Vậy em làm việc ở đâu, sao không nói cho anh một tiếng, nếu anh không hỏi dì có lẽ sẽ không biết luôn đấy”
Cô ngập ngừng không biết có nên nói cho anh biết hay không, đến cũng vẫn là can đảm nói thật vậy “Thịnh Thế”
Đầu dây bên kia lặng thinh một hồi lâu mới đáp, giọng nói tràn đầy sự thất vọng “Tại sao lại làm ở đó”
“Không vì sao cả, công việc thích hợp nên em làm thôi” Cô vừa trả lời vừa mỉm cười giễu cợt chính bản thân
“Ừ anh cúp máy đây” Sự gác máy đột ngột của anh khiến cô biết mình làm việc ở đây có thể là một lựa chọn sai lầm nhưng không thể quay đầu được nữa rồi.
Cô không phủ nhận đoạn tình cảm này đối với cô mà nói là điều khiến cô cảm thấy đau lòng nhất trong suốt bao năm qua nhưng tất cả đều không quay lại được nữa rồi
Tan làm mọi người đều đã trở về, người đàn ông ngồi ghế sau chiếc xe Maserati đợi rất lâu cuối cùng thì Lý Thẩm cũng xuống hầm đỗ xe
“Đi theo chiếc xe đó, đừng để bị phát hiện” Người đàn ông ra lệnh cho tài xế khởi động xe theo đuôi chiếc xe của Lý Thẩm
“Vâng ạ”
Chiếc xe nhanh chóng dừng bên kia đường đối diện nhà Lý Thẩm, anh cứ nhìn cô gái ấy qua cửa kính ô tô.
Mãi nhìn, mãi nhìn thật lâu thì chiếc xe đó mới chịu rời đi còn người đàn ông đó chau mày, cánh tay đặt lên thành cửa vẻ mệt mỏi
“Mẹ con về rồi” Lý Thẩm tháo giày cao gót, treo chùm chìa khóa lên móc rồi đi vào phòng ăn
“Tan làm muộn vậy sao, thức ăn nguội hết rồi để mẹ hâm nóng cho con” Bà Lý đang nghiên cứu chiếc vòng tay của lão Lý nghe thấy tiếng con gái về liền đứng dậy mỉm cười đáp
“Thôi ạ, con không đói, con lên ngủ một giấc đây” Lý Thẩm lắc đầu, hôn lên má bà rồi đi lên lầu
Lý Thẩm tháo túi xách treo lên móc, mệt mỏi thả người xuống chiếc giường thở dài một hơi thì lại có tiếng gõ cửa.
Bà Lý đi vào trên tay cầm một khay đồ ăn cho Lý Thẩm “Ăn chút đi, không ăn sao được chứ! Đừng cứ mải lo công việc như vậy”
Cô vươn người ngồi dậy đỡ lấy khay đồ ăn “Được rồi con ăn, mẹ nghỉ ngơi sớm đi nhé”
Bà Lý gật đầu ra khỏi phòng, Lý Thẩm đặt đồ ăn xuống bàn kéo ghế ra ngồi thì lại nhìn thấy móc khóa vừa tìm thấy hôm qua.
Cầm nó lên cứ vậy ngắm nghía nó, đây là món quà nhỏ 7 năm trước người đó cùng cô đi chơi công viên giải trí đã mua nó tặng cô, cứ tưởng đã mất rồi lại không ngờ nó vẫn luôn nằm một chỗ ở dưới kệ tủ
Thế nào là bại? Là dành cả một tuổi trẻ kiêu ngạo, ích kỷ cho chính bản thân mình cuối cùng lại đau đớn ngã gục trước đoạn hồi ức thanh xuân thật ngắn ngủi.
Cô đã bại trước hồi ức, bại trước anh cũng phục bản thân không quay đầu hối hận.
Có lẽ bại trong tình yêu cứ khiến người ta mê muội nhưng người trong cuộc cứ u mê thì đã sao? Bởi vì nỗi thương tâm của kẻ bại trận sẽ không thể dập tắt nổi những hồi ức
-Thiên Di-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...