Buổi sáng tại Bắc Kinh, đã năm năm rồi mới trở lại, nơi này thật khác cô với tưởng tượng trước kia của Lý Thẩm, thành phố này ngày càng phồn hoa hơn, người đi lại rất đông đúc
Hôm nay Mộ Ngôn nghỉ làm đưa cô cùng Lão Lý đến Bắc Kinh khám bệnh, mới bước vào cửa thôi sảnh bệnh viện lớn như vậy cũng chật kín người
“Còn chỗ trống chú tới đó ngồi đi ạ, cháu xếp hàng lấy số cho ạ.
Nơi này khá đông em đi mua nước cho chú đi nhé” Mộ Ngôn chỉ vào chiếc ghế trống gần đó rồi đưa lão Thẩm lại gần đó ngồi, sau đó vỗ vai Lý Thẩm
Cô mỉm cười “Được.
Bố ngồi đây chờ con nhé, đừng đi đâu lung tung đấy”
“Được rồi, lo gì chứ, tiểu Ngôn mua chiếc vòng này cho ta rồi, đi lạc cũng không sợ” Lão Lý đưa tay lên khoe chiếc vòng đo nhịp tim và có gắn thiết bị định vị lên đó cho Lý Thẩm xem cho cô đỡ yên tâm
“Vậy con đi một lát rồi về” Lý Thẩm nói với lão Lý rồi mỉm cười gật đầu với Mộ Ngôn mới rời đi
Căn tin bệnh viện cũng rất đông người, cô phải xếp hàng mới có thể tới chỗ mua nước, trời bắt đầu nóng rồi, người cũng đông nghịt thật sự không khí có chút ngột ngạt
Đang trở về chỗ lấy số lúc đi qua khoa ngoại Lý Thẩm bất ngờ chạm mặt với bạn mình, tính quay lưng rời đi thì bị người con gái đó gọi lại khiến cô đứng hình
“Lý Thẩm… Thật sự là cậu sao?” Người con gái vừa gọi vừa tiến gần đến Lý Thẩm
Không còn cách nào khác cô đành phải quay người trở lại “Lâu rồi không gặp, Tiêu Tiêu”
Tiêu Tiêu nhìn thấy Lý Thẩm ngoảnh lại liền nở nụ cười hạnh phúc ôm chầm lấy cô “ Cuối cùng cũng gặp lại cậu, mình thật sự rất nhớ cậu”
Cô vỗ lưng bạn mình, Tiêu Tiêu bất ngờ buông ra lên tiếng trách móc “Cậu ban nãy là có ý gì, sao lại tránh mình?”
Ngồi vào chiếc bàn chờ gần đó, Lý Thẩm quả thật đang rất căng thẳng đúng là thành phố này lớn như vậy chỉ đến một ngày thôi cũng có thể gặp lại người bạn cũ
“Cậu trả lời đi chứ, sao cậu không từ mà biệt bỏ chúng mình ở lại đây như thế?” Tiêu Tiêu có chút oán trách chất vấn Lý Thẩm
Cô bấm móng tay nãy giờ, lặng vài giây mới đáp “Mình đi du học, chẳng phải đã nói với cậu rồi sao?”
“Mình không tin, cậu trước giờ là người không màng danh lợi, chắc chắn không phải về chuyện đó mà bỏ đi càng không có lý do gì mà không bàn bạc trước với bọn mình.
Mình và cậu chơi với nhau 20 năm qua chẳng lẽ không hiểu cậu”
“Xin lỗi, mình chính là hám lợi nên bỏ rơi mọi người!” Lý Thẩm cúi đầu đáp, cô sợ nếu nhìn ánh mắt của Tiêu Tiêu thì bí mật trong cô sẽ bị phát hiện hết
Cô nàng nắm lấy tay Lý Thẩm trấn an “Thẩm tử, nếu thật là vậy sao không nhìn thẳng vào mắt mình chứ? Có phải cậu và Đới Khải cãi nhau nên mới bỏ đi? Không phải lúc đó đang tốt lành sao?”
Lý Thẩm lắc đầu tay còn lại đặt lên tay Tiêu Tiêu gỡ tay cô ra khỏi tay mình“Quả thật không thể giấu cậu điều gì, đúng là vì anh ấy nhưng nguyên nhân xin cậu đừng hỏi”
“Được mình chờ ngày cậu sẵn sàng nói cho mình nghe lý do là gì?” Tiêu Tiêu hiểu Lý Thẩm, mà đã hiểu thì sẽ chẳng ép cô nói ra điều không muốn nói
“Cảm ơn cậu” Lý Thẩm mỉm cười vỗ nhẹ lên tay
Uống một ngụm nước Tiêu Tiêu mới chợt nhận ra “Cậu đến bệnh viên làm gì? Thời gian qua sống tốt không? Với cả… đã tìm được hạnh phúc mới chưa?”
“Rất tốt, mỗi ngày làm việc chăm chỉ rồi trở về nhà yên giấc.
À mình đưa lão Lý tới đây khám bệnh với Mộ Ngôn” Đang nói cười vui vẻ, nụ cười của Lý Thẩm cũng dần tắt “Hạnh phúc gì chứ! Cả ngày làm việc thời gian đâu mà yêu đương”
Tiêu Tiêu kinh ngạc “Á chú bị bệnh rồi sao, lâu nay ở Bắc Kinh mình khồn trở về thăm chú và gì được.
Vậy chú mắc bệnh gì, với cả cậu liên lạc với Mộ Ngôn mà không liên lạc với mình à.
Cái này mình giận rồi đó”
“Mình chỉ mới gặp lại anh ấy gần đây trong lần anh ấy đi công tác ở Singapore mà.
Còn về Lão Lý… mắc Alzhermer chỉ có thể chăm sóc tốt nhất chứ không biết thế nào nữa.
Vậy còn cậu tới bệnh viện làm gì?” Lý Thẩm xoay xoay chai nước trên bàn đáp
“Hửm…” Tiêu Tiêu ra hiệu rồi đưa bàn tay trái xòe ra trước mặt Lý Thẩm, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô nàng ánh lên rất đẹp “Vị hôn phu của mình hôm qua mới đến Bắc Kinh cầu hôn mình, hôm nay lại bị đau dạ dày hại mình nghỉ phép đưa anh ấy đi khám”
Lý Thẩm kinh ngạc, từ ban nãy đến giờ cô không hề chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Tiêu Tiêu “Gì cơ, cậu kết hôn à, ai vậy? Cậu và Hạo Hiên chia tay rồi à?”
“Nói bậy bạ, mình nói tụi mình chia tay khi nào, bổn cô nương đời này chỉ yêu có một người, với lại nếu không phải người đó quyết không gả nhé!” Tiêu Tiêu đánh nhẹ vào tay cô vẻ giận dữ
Lý Thẩm đành bật cười “Mình sao biết được trước kia cậu ghét anh ấy vậy không ngờ bên chặt tiến đến hôn nhân luôn đấy.
À mà sao lại là đến Bắc Kinh, hai người yêu xa à”
“Ừ, nói đến là mình lại tức cái đồ trọng bạn khinh sắc, hắn đầu quân cho…” Tiêu Tiêu hờn dỗi tính kể lễ nhưng nói chưa hết câu đã nhận ra hình như bản thân không nên nhắc đến
Biết rằng Tiêu Tiêu chuẩn bị nhắc đến người đó Lý Thẩm cũng chỉ có đàng gượng cười như không có chuyện gì lặng thinh nghe Tiêu Tiêu giải bày
“Kệ đi, mình sắp kết hôn cậu nhất định phải đến làm phù dâu đấy.
Đúng rồi Nghiêm Hạ về Hứa Tô rồi, bọn mình vẫn thỉnh thoảng liên lạc cùng nhau, mình vì có công việc ở đây nên chưa muốn về nhưng nếu đã gả cho người ta có lẽ phải nhập gia tùy tục đi theo họ thôi” Tiêu Tiêu cũng có chút có xử cười gượng bỏ lơ sang chuyện khác
“Hạ vẫn tốt chứ? Cậu ấy chắc rất giận mình”
Tiêu Tiêu vỗ vai Lý Thẩm an ủi “Không sao, chúng ta cũng có phải chưa từng giận nhau bao giờ đâu, xin lỗi một tiếng là được mà.
À đúng rồi Hạ và Lục Vũ Bình bên nhau rồi đấy!”
“Thật à! Cuối cùng thì ước mong của chúng ta cũng thành hiện thực, bọn họ bên nhau lâu chưa, có tính đến chuyện kết hôn như các cậu không?” Lý Thẩm nghe vậy liền mừng rỡ
Tiêu Tiêu lắc đầu “Mới gần đây thôi, vì khoảng thời gian trước đây Hạ có thích một người…”
“Ai vậy?”
Cô nàng lặng đi vài giây mới đáp “Đới Khải”
Nghe đến cái tên quen thuộc đó không khỏi khiến Lý Thẩm chết lặng, không ngờ rằng Nghiêm Hạ lại thích Đới Khải, họ có bên nhau hay không mà tại sao bây giờ lại đến với Lục Vũ Bình, rốt cuộc là có chuyện gì cô thật sự muốn biết nhưng cô không có cách nào mở miệng hỏi thăm được
“Không sớm nữa mình phải đi tìm Mộ Ngôn và Lão Lý đây.
Đây là số điện thoại của mình, kết hôn thì cứ liên lạc với mình nhé, trở về Hứa Tô nói mình một tiếng chúng ta cùng ăn một bữa” Lý Thẩm vội vàng lục trong túi xách mảnh giấy nhớ và bút ghi lại số điện thoại đưa cho Tiêu Tiêu nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế
“Sao không cùng nhau đi ăn luôn, Hạo Hiên cũng đang ở đây mà!” Tiêu Tiêu vội giữ Lý Thẩm lại
Cô gỡ tay Tiêu Tiêu ra khỏi tay mình đáp “Để khi khác, gửi lời hỏi thăm của mình đến sư huynh nhé, bọn mình còn phải đưa Lão Thẩm về nữa, Thẩm thái thái đang sốt ruột chờ ở nhà”
“Vậy được, khi nào sắp xếp công việc ở đây ổn thỏa về Hứa Tô sẽ liên lạc với cậu.
Mình sẽ sớm tới thăm chú và dì” Tiêu Tiêu cũng cầm túi xách lên mỉm cười đáp
Lý Thẩm gật đầu rồi rời đi
-Thiên Di-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...