Hôm sau, điểm thi chính thức được công bố, Diệp Lê có hơi lo lắng một chút nên đã nhờ Tư Tư xem hộ mình. Nhưng chỉ cần ngồi ở trong lớp là cậu đã đoán ra được ai là người đứng đầu của toàn khối, chỉ cần xem bàn trên là đủ hiểu:
- Oa, lớp trưởng cậu lại đứng đầu nữa rồi kìa!
- Quá lợi hại, chỉ thêm 2 điểm nữa thôi là trọn điểm, cậu có phải là người không hả!!!
…
Chí Minh thì hay rồi, đừng nghĩ tại sao cậu ta lại xuất sắc như vậy, thử hỏi đi, anh trai thuộc top 1% cả nước, bố là luật sư trưởng của một công ty luật nổi tiếng nhất thành phố, thưt hỏi xem cậu ta không thông minh thì làm sao được. Rõ ràng là cả hai cùng nhau lớn lên, luôn luôn cùng trường nhưng tại sao lại chênh lệch lớn như vậy. Trong khi Chí Minh không quan tâm mình đứng đầu hay không thì cậu lại lo lắng mình không vào nổi hạng 150. Thấy Tư Tư đi lâu chưa về, Diệp Lê có chút sốt ruột, hơi run run chân, một lúc sau thì thấy cậu ta hớt hả chạy vào, miệng nói văng đầy nước bọt vào Diệp Lê:
- Diệp Lê mày biết không? Mày đứng 148 đồng hạng với 6 đứa còn lại đó! Tao không tin nên phải nhờ Ngô Bảo xem lại cho mày mấy lần
Diệp Lê sau chút bực bội vì nước bọt của Tư Tư thì ngẩng ngơ, không tin hỏi lại Tư Tư lần nữa:
- Mày nói thật không?
Tư Tư gật đầu như giã tỏi:
- Xạo mày làm gì, mày đứng 148 đồng hạng với 6 người nữa, cũng may điểm toán mày cao đột biến, nên lọt vào top150.
Diệp Lê có chút lâng lâng, cuối cùng cậu có thể tự tin về khoe với mẹ và lấy được chìa khoá tủ máy của cậu được rồi. Bỗng chốc, Diệp Lê có chút cảm kích Chí Minh, nhờ cậu ấy ôn tập toán cho mình, nên lần này mới thành công qua được:
- Mày thì sao, hạng bao nhiêu?
Tư Tư đang vui mừng cho bạn rồi chợt ỉu xìu:
- 187, kém hơn lần trước 4 hạng. Mày nhắc làm tao suýt khóc đây.
Tư Tư bất lực nằm gục ở bàn, im lặng nghe lời an ủi từ Diệp Lê, mặc dù những lời đó chẳng có chút ý gì gọi là an ủi cả. Diệp Lê nghe Tư Tư kể xếp hạng của Xuân Tề và Ngô Bảo, chẳng mấy ngạc nhiên lắm, Xuân Tề vốn chăm chỉ lại học giỏi, bất động trong top 3, Ngô Bảo thì vẫn ngoài rìa 200. Tư Tư nói xong chuyển qua Diệp Lê:
- Mày lên hạng như vậy, lão chủ nhiệm sẽ nhắc mày trong đợt sinh hoạt lớp thôi.
- Kệ, lên hạng mà, sợ méo gì.
Tư Tư gật đầu:
- Nếu so điểm trung bình thì lớp mình xếp hạng hai đấy, thua lớp Xuân Tề 16 điểm.
- Chẳng phải mày nói bên họ điểm thi thấp hơn mình sao?
Tư Tư lắc đầu tỏ vẻ chán nản:
- Mặc dù Chí Minh đứng đầu, nhưng lớp Xuân Tề có 4 người thuộc top 10 đấy, trong đó có Diệu Lê.
Diệp Lê liền câm nín, chút vui vẻ liền vơi đi bớt một nửa rồi, sau đó liền nghĩ, 150 thì có gì để mình tự hào, còn thua người ta tới tận 140 hạng, khoe ra có khi bị cười vô mặt. Nói gì thì nói, lần đầu gặp Diệu Lê là khi học cấp 2, bản thân cậu ta cũng không có gì nổi trội, lại mềm yếu như con gái, nên lúc nào cũng bị trêu chọc, Diệp Lê nằm trong số đó. Nói Diệp Lê là tên côn đồ cũng chẳng sai, cậu không phải là người biết bảo vệ kẻ yếu, từ nhỏ đã làm bá vương, gặp tên nhóc nào khó ưa liền khi dễ bắt nạt một phen, Diệu Lê tuy không nằm trong phần tử ấy, nhưng cậu ta lại lỡ thân thiết với người cậu thích nên liền nhanh chóng bị cậu khi dễ trêu chọc, chẳng qua nếu không gặp đúng khắc tinh Chí Quang, sợ là đến giờ cậu sẽ thành lưu manh cấp 3 không chừng:
- Mà cũng hay, sao mày bỏ qua cho cậu ta thế?
Tư Tư học cấp hai cùng với Diệp Lê, tuy không nằm trong nhóm cá biệt, nhưng cũng đã từng được Diệp Lê giúp đỡ nên cũng tính là bạn, lúc nào cũng đi theo sau đuôi Diệp Lê:
- Cải tà quy chính, quay đầu là bờ, mày chưa nghe sao?
Tư Tư hừ một tiếng, tên này tuy nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Từ khi biết Diệp Lê thích Chí Minh, Tư Tư đã nghĩ thích một người là phải kiếm cớ gây chuyện với người ta sao, Diệp Lê làm chuyện đó hơn 10 năm trời mà vẫn không bằng Diệu Lê chỉ ngồi cười với Chí Minh trong mấy tháng, thậm chí mối quan hệ giữa Diệp Lê với Chí Minh còn tệ hơn giữa Chí Minh với người qua đường, có công bằng không? Thật lòng Tư Tư không hề thích Chi Minh một chút nào, cảm thấy cậu ta quá lãnh cảm, một người bạn ở bên cậu ta từ lọt lòng còn không vào nỗi mắt cậu ta thì liệu ai mới có thể, nhìn cậu ta đang khéo léo cảm ơn mà Tư Tư chỉ chửi thầm một câu, đồ giả tạo!
Diệp Lê về nhà liền khoe mẹ thành tích, bà Diệp nghe vậy liền vui vẻ đến mức gọi điện cho chồng, muốn thông báo ăn mừng. Diệp Lê đang vui vẻ cầm chiếc chìa khoá đã cất giữ bảo bối của mình mà ngân nga thì mẹ Diệp liền đi vào nói:
- Lê, chuẩn bị đồ ra sân bay đi, Chí Quang sắp về rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...