Đào Nhạc mỗi lần đi công tác trở về sẽ ở nhà Trì Niệm một đêm, đây thói quen giữa hai người bọn họ.
Dù sao đã vài ngày không gặp, Đào Nhạc muốn đem toàn bộ những việc xảy ra kể hết với Trì Niệm, Trì Niệm cũng thế.
Đặc biệt là lần này, Trì Niệm muốn kể thật nhiều chuyện cho cô ấy nghe.
Vừa vặn ngày mai là cuối tuần, hai người đã sớm thương lượng xong, đêm nay họ sẽ tám nhảm suốt cả đêm.
Cao Thành vừa lái xe vừa hỏi nhà Đào Nhạc ở chỗ nào, nói muốn chở cô về nhà trước, Đào Nhạc lại thân thiết kéo cánh tay Trì Niệm nói: "Hôm nay tôi ở nhà của Niệm Niệm."
Quả thật câu nói này của Đào Nhạc và Trì Niệm lúc nãy là một câu nói hoàn toàn bình thường, nhưng Cao Thành cũng như Đoạn Mục Chi, lộ ra biểu cảm kinh ngạc như bị sét đánh.
"Cô, mấy người..." Hắn lắp bắp nhìn Trì Niệm, lại lắp bắp nhìn qua Đoạn Mục Chi đang ngồi bên tay lái phụ, "Mấy người, ba người...?"
Hắn chưa nói xong ý tứ của mình thì Đoạn Mục Chi đã nghe hiểu.
Anh trầm mặt ném cho hắn một ánh mắt sắt như dao, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngậm miệng.
Lái xe."
Cao Thành mím chặt miệng, bộ dạng muốn cười nhưng lại không dám cười như bị táo bón.
Hắn há hốc mồm còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Đoạn Mục Chi, hắn một câu cũng không dám nhiều lời: "Được, được."
Trên đường đi, bầu không khí trong xe khá quỷ dị.
Đào Nhạc và Trì Niệm kéo tay cười cười nói nói, Cao Thành nghe hàng sau tiếng cười nói ríu rít, thỉnh thoảng liếc trộm phản ứng của Đoạn Mục Chi một chút, tuy hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho lắm nhưng dáng vẻ ngồi xem kịch hay như thế này lại khiến hắn cảm thấy không những thoải mái mà còn kích thích nữa.
Không nghĩ tới nha, học tỷ mà Đoạn Mục Chi tâm tâm niệm niệm trong lòng lại có dáng vẻ như thế.
Ở ghế sau, Trì Niệm câu được câu không đáp lại trò đùa của Đào Nhạc, phần lớn thời gian cô đều nhìn qua ót của Đoạn Mục Chi như có điều gì đó suy nghĩ.
Anh hình như đang không vui, Đào Nhạc đôi lúc sẽ nói vài câu với anh, anh đều phản ứng lạnh nhạt.
Thế là thế nào?
Đào Nhạc để ý xem ánh mắt chăm chú của Trì Niệm hướng đến chỗ nào, à thì ra đôi mắt của cô dính chặt vào thân ảnh của Đoạn Mục Chi, nhìn lên nhìn xuống, nhìn tới nhìn lui, đưa tay sờ sờ lên cằm trong lòng như có vài điều suy nghĩ.
Xem ra cô chỉ không có ở đây hơn một tuần thôi, mà giữa hai người này hình như đã phát sinh chuyện gì đó nha.
Trên xe bốn người, mỗi người đều mang những tâm tư khác nhau.
So với suy nghĩ của ba người còn lại, suy nghĩ của Đoạn Mục Chi ngược lại là đơn giản hơn rất nhiều.
Lúc nãy khi nghe Trì Niệm nói Đào Nhạc sẽ ở nhà cô một đêm, anh vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề.
Trong nhà chỉ có hai phòng mà thôi, nếu như Đào Nhạc muốn ở qua đêm, vậy thì anh phải ngủ ở chỗ nào?
....!
Ở cửa tiểu khu Mỹ hảo gia viên.
Trì Niệm và Đào Nhạc vẫy tay chào tạm biệt Cao Thành, Đoạn Mục Chi đứng bên cạnh Trì Niệm, sắc mặt vẫn không vui lên tí nào.
"Cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về." Trì Niệm nói.
"Đúng rồi, anh cho tôi số điện thoại của anh đi, lần sau đổi lại tôi sẽ mời anh." Đào Nhạc nói.
Cao Thành trong xe cười đến tương đối xán lạn: "Được rồi, hẹn gặp lại.
À, Tiểu Đoạn."
"Gì?" Đoạn Mục Chi liếc hắn một chút, nói.
Cao Thành thấy bộ dáng biệt khuất này của anh, vui vẻ đến nỗi muốn cười thành tiếng.
"Được rồi được rồi, mọi người lên nhà đi.
Bái bai!"
Nhìn hướng ba người bọn họ đi vào trong khu cư xá, Đào Nhạc cũng không thấp lắm, cô và Đoạn Mục Chi một trái một phải đem Trì Niệm kẹp ở giữa, loại tổ hợp sandwich này, Cao Thành thấy thế nào cũng có cảm giác muốn cười.
Chờ bọn họ đi xa chút, Cao Thành mới ngồi trong xe gọi điện thoại cho Bạch Xương Dân.
"Xương Dân, tình báo của cậu cuối cùng có đúng hay không vậy? Cậu không biết đâu, tớ vừa cùng ăn cơm với bọn họ xong.
Cậu không thấy sắc mặt vừa rồi của Tiểu Đoạn chúng ta, ôi thôi dáng vẻ ăn không ngon xém chút nữa đã khiến tớ cười chết! Ha ha ha, tớ thấy đêm nay xem ra Đoạn tổng của chúng ta sẽ không thể nào ngủ ngon giấc được!"
....!
Mọi khi Đào Nhạc tới nhà, Trì Niệm sẽ để cô ngủ ở phòng dành cho khách, hoặc là hai người nói chuyện phiếm đến lúc mệt mỏi sẽ ngủ ngay trên ghế salon.
Bây giờ phòng dành cho khách thuộc về Đoạn Mục Chi, Trì Niệm cũng không tiện cùng Đào Nhạc nói chuyện phiếm trong phòng khách, nếu như nói những chuyện khác thì không sao, mấu chốt là đa số mấy chuyện cô muốn nói với Đào Nhạc đều liên quan tới Đoạn Mục Chi, nếu để anh nghe thấy được thì thực sự không được tốt cho lắm.
Vào cửa, Trì Niệm vừa định lôi kéo Đào Nhạc về phòng ngủ của mình, Đoạn Mục Chi lại đột nhiên lấy hành lý của Đào Nhạc.
"Hôm nay để Đào Nhạc ngủ cùng tôi đi." Anh nói.
Trì Niệm ngàn lần không nghĩ tới Đoạn Mục Chi sẽ đưa ra yêu cầu này, cô vừa định nói thế này không được tốt lắm, Đào Nhạc một mặt không kịp chờ đợi liền đáp ứng: "Ngủ cùng anh? Tốt lắm tốt lắm tốt lắm!"
Thấy Đào Nhạc gật đầu như gà con mổ thóc, Trì Niệm bỗng cảm giác không ổn.
Lỡ như ban đêm thú tính của Đào Nhạc nổi lên rồi "ăn" Đoạn Mục Chi thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Trì Niệm lập tức hình dung ra dáng vẻ Đoạn Mục Chi mặc áo lộ nửa vai khóc lóc.
Anh cắn khăn tay, nhìn về phía Trì Niệm với ánh mắt chứa đầy nước mắt u oán, "Hức hức, học tỷ, bạn trai chị khi dễ tôi..."
Hình ảnh kia...!ách!
Trì Niệm run cả người, tay chân nổi da gà, kéo mạnh cánh tay Đào Nhạc, đẩy cô ấy đi về phía phòng mình, "Không cần không cần, hôm nay anh ấy sẽ ngủ cùng tôi!"
Đoạn Mục Chi còn cầm hành lý của Đào Nhạc, nhưng người cô ấy đã bị Trì Niệm đẩy đến phòng.
Anh đứng trước cửa, cắn chặt răng nghe keng két.
May mà hành lý của Đào Nhạc chắc chắn, mới không có bị Đoạn Mục Chi bóp gãy.
Ngủ cùng một chỗ ư?
Haha, vậy thì tối nay đừng ai mong có thể ngủ được.
....!
Trì Niệm để Đào Nhạc đi tắm trước, cô tìm cho cô ấy chăn bông cùng ga giường sạch sẽ rồi trải ra dưới đất cạnh giường.
Đào Nhạc ôm quần áo tựa vào cửa, "Cậu đúng là chị em tốt của tớ nha! Cậu có biết tớ chưa từng được ngủ cùng đàn ông không? Khó được một soái ca như Đoạn Mục Chi đề nghị tớ ngủ chung, vậy mà cậu nói một câu liền đem tớ về phòng này! Trì Niệm, cậu có còn là bạn tốt của tớ không?!"
Trì Niệm đưa lưng về phía cô ấy, ngồi xổm trên mặt đất trải chăn bông ra, nghe vậy cũng không quay đầu lại, cúi đầu bĩu môi lầm bầm: "Không cho cậu trở về chẳng lẽ còn để cậu ngủ với người ta? Lỡ cậu "ăn" luôn người ta thì biết làm sao."
"Cậu ngồi đó thì thầm cái gì đó!"
"Không, tớ không có nói gì hết." Trì Niệm quay đầu vô tội nói.
Thấy bộ dáng thở phì phò của Đào Nhạc, cô vội vàng đứng dậy an ủi: "Ay ya, tớ đây không phải là quá nhớ cậu, muốn cùng cậu ngồi nói chuyện với nhau thật lâu hay sao.
Được rồi, đừng giận nữa.
Tớ cam đoan, về sau sẽ giới thiệu cho cậu thật nhiều tiểu soái ca, có được hay không?"
"Cậu giới thiệu?" Đào Nhạc lắc đầu khinh thường, "Cậu mà có thể giới thiệu cho tớ ai sao? Lại còn là tiểu soái ca? Nếu cậu có bản lĩnh như thế thì tại sao đến bây giờ vẫn chưa kết hôn?"
Trì Niệm nghe vậy, sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Cậu quá đáng nha.
Tớ đây là đang có ý tốt giúp cậu, cậu lại đi nhắc đến chuyện kết hôn của tớ làm gì.
Đi đi, mau đi tắm đi!"
"Hừ!" Đào Nhạc lười nhác cùng cô tranh luận, lại ngạo nghễ khịt mũi nhìn cô một cái, uốn eo, nâng mông đi ra ngoài.
Trì Niệm bị ngữ khí cao ngạo như công chúa của cô ấy chọc cười, học theo ngữ khí ấy hướng cửa phòng tắm hừ hừ hai tiếng, đang định đóng cửa, trên cánh cửa đột nhiên lại nhiều hơn một bàn tay.
"A!" Trì Niệm giật nảy mình.
Đoạn Mục Chi đứng trước cửa phòng với vẻ mặt âm trầm, ngăn cách với Trì Niệm ở cánh cửa.
Trì Niệm còn chưa kịp bình tĩnh, lại thấy khoảng cách giữa hai người gần như vậy, liền cảm thấy mặt đỏ tim run, sau đó lại phát hiện hình như anh không có đang nhìn mình.
Ánh mắt của anh vượt qua bờ vai của cô, nhìn quanh trong phòng, không biết đang nhìn cái gì.
Vừa rồi tìm chăn gối cho Đào Nhạc nên căn phòng có chút lộn xộn.
Trì Niệm không muốn bị Đoạn Mục Chi trông thấy phòng cô bừa bộn như thế, nên dứt khoát ngăn lại tầm mắt của Đoạn Mục Chi: "Cậu, cậu có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì." Đoạn Mục Chi thoáng nhìn qua phòng Trì Niệm thấy có chăn gối dưới đất, sắc mặt có chút hòa hoãn, nhưng trong phòng lúc này lại không sáng lắm, điều này lại làm cho anh không hài lòng, "Sao phòng chị không bật đèn?" Cô nam quả nữ sống chung một phòng, nếu đèn không sáng hơn mà cứ như này thì tuyệt đối không ổn chút nào.
Anh đột nhiên hỏi đèn, Trì Niệm nghe xong thoáng sững sờ, "À, bóng đèn bị hỏng rồi, còn chưa kịp thay, nên trước hết dùng đèn bàn đỡ."
"Hỏng? Vậy tôi giúp chị sửa nó." Đoạn Mục Chi nói xong liền đi vào trong phòng Trì Niệm.
"Ơ, ơ!"
Trì Niệm không có ngăn anh lại.
Đoạn Mục Chi nhìn xung quanh bên trong căn phòng một chút, xác nhận cô và Đào Nhạc là phân ngủ trên giường dưới đất, cảm thấy thoáng chút yên tâm.
Anh quay đầu lại hỏi Trì Niệm: "Bóng đèn ở chỗ nào, tôi giúp chị thay."
Trì Niệm có chút ngây ngốc nhìn anh, rõ ràng mới vừa rồi còn có dáng vẻ không chút nào cao hứng, sao lúc này nhìn như có chút vui vẻ vậy nhỉ?
Thấy cô không trả lời, Đoạn Mục Chi hỏi lại lần nữa: "Bóng đèn?"
"À, không cần.
Ngày mai tôi sẽ nhờ Nhạc Nhạc, cậu..." Trì Niệm nói, bỗng nhiên dừng lại.
Đoạn Mục Chi bỗng nhiên xích lại gần mặt cô, khiến hô hấp của cô trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương.
Cô vô thức nuốt nước bọt, "Cậu, cậu..."
Đoạn Mục Chi lúc này rõ ràng là đang cười, nhưng sâu bên trong ý cười ở đôi mắt đào hoa kia lại lạnh buốt, Trì Niệm không hiểu sao nhìn thấy cũng có chút buồn bực.
"Học tỷ, hiện tại tâm trạng của tôi không được tốt.
Nếu như chị không cho tôi làm chút gì, tôi sợ tôi sẽ...!làm cái gì khác."
Trì Niệm ngây ngốc trong chốc lát, hốt hoảng cúi đầu chạy thoát: "...Tôi, tôi đi tìm bóng đèn cho cậu."
....!
Đào Nhạc tắm rửa xong đi ra, Trì Niệm mới từ trên ban công tìm ra cái thang lúc trước dùng để leo lên trang trí nhà còn để lại, Đoạn Mục Chi cầm bóng đèn đang muốn leo lên.
"Thay bóng đèn à!".
Ánh mắt Trì Niệm và Đoạn Mục Chi đồng thời xoay qua chỗ khác, thấy Đào Nhạc mặc bộ đồ ngủ lụa màu hồng đào, đang đứng dựa vào cửa lau tóc.
Đào Nhạc hướng Đoạn Mục Chi huýt sáo một cái, nói: "Ái chà, việc này trước giờ đều do Niệm Niệm làm, hiện tại có anh, cô ấy cũng có thể giảm nhẹ việc rồi."
Trì Niệm nghe vậy liền kinh ngạc, cái gì mà hiện tại có anh, đây là muốn ám chỉ điều gì?
"Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy!" Trì Niệm khéo léo nháy mắt với Đào Nhạc ra hiệu, kéo tay của cô ấy nói: "Anh tới đúng lúc lắm.
Đối với việc thay bóng đèn này, làm sao lại làm phiền đến người khác chứ đúng không? Đến đây đi anh yêu, vẫn là nên để cho anh thay bóng đèn đi!"
Quả thật Trì Niệm không muốn làm phiền Đoạn Mục Chi, mà cô cũng sợ anh leo lên cao như vậy chẳng may ngã bị thương thì làm sao.
Nhưng Đoạn Mục Chi lại không nghĩ như vậy.
Lúc anh nghe câu nói kia của Đào Nhạc "Hiện tại có anh" thì tâm tình rất là hưởng thụ, nhưng khi Trì Niệm nói "Làm phiền người khác" lại kéo khoảng cách giữa cô và anh ra xa.
Anh rất không vui.
"Ôi trời tớ vừa tắm rửa xong! Một lát mà dính bụi, lại bẩn mất!" Đào Nhạc bất đắc dĩ bị Trì Niệm đưa đến cái thang bên cạnh, than thở không ngừng.
Trì Niệm lấy ánh mắt uy hiếp cô, "Bẩn thì một lát tắm lại." Không lên một hồi để cậu chết.
"Tớ không làm." Đào Nhạc bĩu môi đứng yên tại chỗ.
Trì Niệm thấy thế liền đánh vào mông cô một cái, trừng mắt nói: "Bớt nói nhảm! Lên cho tớ!"
Đoạn Mục Chi vốn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mắt thấy tay Trì Niệm rơi chuẩn xác trên mông Đào Nhạc, anh khẽ nghiến răng lại.
"Thôi được được! Tớ thay tớ thay!" Đào Nhạc xoa cái mông, đem khăn lau mặt quăng lên giường, nghiêm túc chỉ huy Trì Niệm ở dưới "Cậu nhớ giữ cho chắc vào, đừng để tớ ngã."
"Biết rồi."
Trì Niệm vòng qua đối diện với Đào Nhạc, nắm một bên thang, ngửa đầu lên dặn: "Cẩn thận đó."
Đào Nhạc cẩn thận từng li từng tí leo lên hai bậc, cảm thấy cái thang không có lắc lư, mới tiếp tục leo lên.
Chân phải cô vừa leo lên đến bậc thứ ba, dưới mắt bỗng nhiên có một bóng người vụt qua.
Trì Niệm thấy Đoạn Mục Chi căn bản là đang đứng sau lưng Đào Nhạc đột nhiên bước nhanh về phía cô, còn chưa kịp phản ứng, cổ tay cô siết chặt lại, bỗng nhiên một lồng ngực ấm áp bao lấy cô.
"Có chuột!"
"Chuột? A a a tớ sợ nhất con chuột! Niệm Niệm cứu tớ..."
Loảng xoảng ——
"Ôi cái eo của tôi!"
Tiếng leng keng phát ra từ căn phòng ít ánh sáng, cái thang và Đào Nhạc đều đổ nhào xuống đất, nhưng Trì Niệm lại không thấy gì cả.
Cô bị Đoạn Mục Chi ôm ở trong ngực, trên chóp mũi còn có mùi hương sau khi cạo râu nhàn nhạt của anh.
Nhiệt độ mềm mại trên môi khiến cô nhất thời không thể bình tĩnh nổi.
Trì Niệm ngây người.
Tựa hồ như toàn bộ các giác quan đều tập trung vào vị trí mà Đoạn Mục Chi đang dính chặt vào cô, cô cảm giác được anh bỗng cử động, rồi lại một lần nữa cử động.
Dù chỉ là ma sát nhẹ như thế này nhưng lại khiến Trì Niệm nhịn không được mà khẽ run.
Đầu lưỡi cô nếm phải một chút xíu mùi máu tanh.
Đoạn Mục Chi buông cô ra.
"Học tỷ, chị không sao chứ..."
Anh nói rồi bỗng nhiên dừng lại.
Trì Niệm ngơ ngác giương mắt nhìn anh, liền phát hiện một vết máu tươi trên môi anh.
Bọn họ đồng thời mở miệng.
"Chị bị thương rồi."
"Cậu chảy máu rồi."
○○○
Tác giả có lời muốn nói:
Cao Thành: Ba người các cậu về nhà cùng nhau?! Ba người các cậu! Đây chẳng phải là chơi 3, 3, 3...!3 cái kia!
Tiểu Đoạn:...!Lăn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...