Chả hiểu sao nghe ẻm khích bác, mình lại nổi máu hơn thua, nói điên khùng. Nói xong mới thấy hối, nhưng không rút lại được nữa, ngồi trơ mặt ra. Em Uyên thì bỗng lặng thinh, cầm cái muỗng gõ nhẹ vào tô canh.
- Xin lỗi, không có ý gì đâu! Đùa thôi... - Mình gõ trán. Đang rầu rĩ chuyện bà ngoại, giờ đầu óc bấn loạn, toàn nói nhảm điên khùng.
- T nói đúng mà, việc gì phải xin lỗi. - Ẻm ngước lên nhìn mình cười khẽ.
- Thôi, dọn dẹp đi. - Mình đứng dậy cất nồi cơm.
Càng nói càng rắc rối, mình không muốn bàn về vấn đề nhạy cảm này nữa.
- Uyên mong T và chị Diễm sớm đến được với nhau, nhưng mà... - Ẻm bỏ lửng câu nói.
- Nhưng mà sao? - Mình hỏi, tay đậy nắp nồi cơm.
- Uyên thấy ghen tỵ với chị Diễm! - Ẻm vẫn chăm chú gõ muỗng vào thành tô kêu lanh canh.
- Giỡn hoài, có gì để ghen? - Mình hơi ngơ ngơ.
- Con trai có thể cưỡng lại Uyên để chung thủy với chị Diễm, đời này chẳng còn mấy người đâu. Thằng Khang mà được như T, giờ này Uyên đã không ngồi đây! - Ẻm nhìn sâu vào mắt mình, cười cay đắng.
Mình không quen nghe người khác khen, lại là cô gái xinh đẹp ngồi ngay trước mặt thế này, cố giấu sự lúng túng, loay hoay gom chén đũa.
- Hôm đó, Uyên thử T đúng không? - Thật lâu, mình mới trấn định tinh thần, tò mò hỏi.
- Hôm nào?
- Biết còn giả bộ làm gì?
- Nhiều hôm quá, nói vậy sao Uyên biết được.
- Hôm trung thu...
- À, vẫn chưa quên hả? - Ẻm tủm tỉm.
- Không nhớ, nhưng cũng chẳng quên. - Mình thản nhiên.
- Muốn biết lắm à? - Ẻm lại cười.
- Không. Thuận miệng hỏi vậy thôi, không đáp cũng được. - Mình nhún vai.
- Chứ T nghĩ sao? - Ẻm vẫn nhìn mình cười tươi.
- Nghĩ là Uyên thử T thôi. - Trong lòng thế nào, mình nói y vậy.
- Là thật thì sao? - Ẻm rất có sở thích hỏi ngược lại người khác.
- Không tin.
- Kém tự tin đến vậy hả? - Ẻm dường như rất có hứng thú với vấn đề này.
- Không phải kém tự tin, mà là biết người biết ta. T tự hiểu mình đang đứng ở đâu! - Mình cười.
- Thấp hơn Uyên phải không?
- Ừm, có lẽ vậy.
- Thế... Uyên cúi xuống được không?
- Cúi xuống làm gì ỏi cổ. - Mình cười he he.
Mình cười, ẻm cũng cười, cứ như hai đứa khùng.
- Nói thật nè, nghe không? - Ẻm hỏi.
- Nghe chứ. - Mình gật đầu.
- Hôm đó... đúng là Uyên thử T thôi...
- Ờ, biết ngay mà.
- Chưa hết...
- Gì nữa?
- Đó là lúc đầu... nhưng lúc sau lại khác... - Ẻm nhìn mình.
- Sao? - Mình quay đi nơi khác.
- Uyên bị cuốn vào, đến khi T dừng lại... Uyên mới nhận ra mình đang làm gì..
Mình không nói gì, hơi mụ mị trước lời thú nhận của ẻm. Ẻm nói thật hay đang nói dối? Mình chả biết nữa, không đủ khả năng để nhận ra. Công bằng mà nhận xét, có lẽ em Uyên tinh tế và sâu sắc hơn mình.
- Cảm xúc nam nữ thôi đúng không? - Mình vờ hỏi bâng quơ.
- Nghĩ Uyên có thể có cảm xúc với một người Uyên không chút cảm tình sao? - Ẻm cười vẻ giễu cợt.
- Hên xui! - Mình lắc đầu.
- Ê, đi đâu đó? Dọn nè!! - Ẻm chợt đứng dậy lên lầu, mình vội kêu lớn.
- Phạt T, dẹp một mình đi! - Ẻm nói, đi một mạch lên lầu, chẳng thèm quay lại. Tối nay trời không mưa, không gian thoáng đãng, sao mọc chi chít lấp lánh. Mình lại dụ dỗ chị ra ban công ngồi hóng mát, em Uyên chẳng biết sao lại nằm lì trong phòng, không thèm ra mặc dù chị có rủ. Vậy càng tốt, được tự do riêng tư với chị, mình muốn còn chẳng được.
- Trời mát, trăng sáng nữa... thích quá T hén!!! - Chị tựa người vào lan can, mỉm cười nhìn mình.
- Ừ, trăng sáng thật, nhưng không sáng bằng chị!! - Mình nháy mắt.
- T này... suốt ngày chọc chị... - Chị nguýt mình, xinh thế cơ chứ.
- Nói thật chứ chọc gì... chị là mặt trời của đó em đó... cho hôn mặt trời cái coi có phỏng mỏ không ta! - Mình hôn phớt lên má chị.
- Càng ngày càng hư... - Chị đỏ mặt làu bàu, nhưng miệng cười toe.
- Trai không hư gái không yêu hơ hơ...
- Chỉ giỏi nói bậy!!
Pha trò cho chị vui thôi, thật ra trong lòng mình rối bời. Câu nói của ngoại lúc trưa vẫn còn văng vẳng trong đầu mình. Mọi chuyện đã khó, giờ càng khó gấp bội. Ba mẹ mình sống khá thoáng, nhưng lại rất nể bà ngoại, sao càng ngày mọi thứ càng trở nên mù mịt...
Cảm giác giống như hai đứa mình đang đi trong một đường hầm tối đen, đi mãi... đi mãi... vẫn chẳng thấy lối ra... một chút ánh sáng le lói cũng không phản chiếu..
- T nghĩ gì vậy? - Giọng nói êm ái của chị vang lên.
- Không có gì. - Mình cười lắc đầu.
- Chiều giờ T lạ lắm, có gì không kể chị nghe được hả? - Chị nhìn mình dò xét.
- Không có gì thật mà! Em hơi nhức đầu thôi. - Lí do muôn thuở của mình, mỗi khi không biết viện cớ gì.
- Lấy thuốc T uống hén! - Và đương nhiên, áp dụng với cô gái ngây thơ như chị, mình chưa khi nào thất bại.
- Chút hết à, lâu lâu em hay bị vậy thôi, chắc tại học nhiều quá! Chị đừng lo!
- Làm biếng như gì vậy đó... mà hở ra than tại học nhiều. - Chị lườm mình.
- Ờ, không tin thì thôi! - Mình vờ làm mặt giận, xoay đi nơi khác.
- Hi hi... tin mà!! Con trai gì cứ hở tí là giận à!! - Chị cười khúc khích, hai bàn tay nhỏ nhắn kéo mặt mình lại.
- Tin thì làm sao cho em hết nhức đầu đi! - Mình cười đểu.
- Làm sao giờ? - Chị ngơ ngẩn.
Mình không đáp, ngón tay chỉ chỉ lên trán.
- Chụt... chụt...
Chị vỡ lẽ à lên một tiếng, chu môi hôn vào trán mình hai cái rõ to, sau đó le lưỡi lấm lét nhìn quanh, chắc sợ em Uyên đi ra thấy được.
- T đỡ chưa? - Chị thẹn thùng.
- Chưa. - Mình ụ mặt.
- Chứ sao mới đỡ nữa?
- Vầy nè...
Chưa dứt lời, mình siết chặt chị đặt một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi tươi thắm mềm mại... thật lâu... thật lâu... - T này... ở đâu cũng làm bậy được hết vậy... ta thấy bây giờ... - Chị đẩy nhẹ mình ra, mặt nóng bừng trách móc.
- Uyên biết chuyện mình rồi, chị còn lo gì nữa nè! - Mình cười khà khà.
- Bé Uyên biết rồi hả? Sao biết được hay vậy? - Chị kinh ngạc.
- Thái độ của chị như vậy, ai chả biết.
- Hix... rồi bé Uyên có nói gì không? - Chị lo lắng hỏi.
- Không. Còn ủng hộ, mong mình hạnh phúc nữa!
- Hi hi... bé Uyên tốt quá à!!
Chị cười sung sướng, gương mặt rạng ngời niềm hạnh phúc.
- Chắc tại vậy nên tối nay Uyên không ra đây, sợ làm phiền mình hén T? - Chị suy luận ngay, nhìn mặt vừa đáng yêu lại có chút buồn cười.
- Ừm, chắc vậy! - Mình cũng chẳng biết ẻm nghĩ gì nữa, gật đầu cho qua.
Càng về khuya khí trời càng lạnh, mình kéo chị lại gần, tựa vào người mình sưởi ấm cho chị.
Chuyện ngoại nói, mình không định kể chị biết làm gì, mất công chị lo thêm. Chị rất yêu mình, nhưng tâm hồn lại cực kỳ mong manh yếu đuối, mình sợ chị không chịu được áp lực, sẽ buông xuôi. Một khi con người ta đã muốn buông xuôi, thật chẳng cách gì có thể níu kéo được nữa... mình hiểu điều đó. Mình sẽ không cho phép nó xảy ra.
- Tay T ấm quá!!! - Chị nhẹ cầm tay mình.
- Người tình nóng bỏng mà he he... - Mình nhăn răng.
- Ghê quá đi! Cười gì mà nham nhở, nhìn giống... - Chị nhăn mặt.
- Giống gì?
- Dê xồm hi hi...
- Ax... cho chị ăn món dê xối xả bây giờ, muốn không hả?
- Hi hi... thôi... chị ăn cơm no rồi...
Tâm trạng chị rất vui, có lẽ vì nghe chuyện em Uyên đã biết và ủng hộ bọn mình, nên cười đùa suốt. Lâu nay phải giấu ẻm, với người không biết nói dối như chị, chắc khổ sở khó khăn và thấy có lỗi lắm.
Chị không chút nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa mình và em Uyên. Mình cũng không muốn nói ra làm chi, mọi thứ còn quá mơ hồ. Những lời em Uyên nói, mình chẳng tin được, có thể ẻm cao hứng trêu đùa mình cho vui thôi, mà có là thật thì mình cũng chả hơi đâu mà quan tâm. Hơn nữa, mình thích chị như thế này, vô tư vui vẻ, chẳng phải lo nghĩ bất cứ việc gì. Mọi chuyện mình sẽ cố gánh vác, không để ảnh hưởng đến chị.
Đầu nghĩ miên man, tay mình vuốt nhẹ mái tóc óng ả mát lạnh vì hơi sương của chị.
- T lạ quá à, không nói gì hết vậy? - Mắt chị tròn xoe.
- Nếu... em nói nếu thôi nhen, nếu một ngày chị phải đi nơi khác, không ở nhà em nữa, chị có buồn không? - Mình vờ hỏi bâng quơ.
- Buồn chết luôn!!! Sao tự nhiên T hỏi vậy? - Chị ngơ ngác nhìn mình thật lâu.
- Không, tò mò hỏi chơi thôi mà!! - Mình cười xòa.
- Làm chị hết hồn, tưởng... dì dượng sắp đuổi chị đi chứ! - Chị đấm vào ngực mình.
- Không có đâu... hì... - Mình gượng cười, mà lòng thấy đau nhói.
- T nè... - Chị kêu khẽ.
- Hả?
- Dù có chuyện gì... T cũng đừng bỏ chị nghen!!! - Tay chị siết chặt tay mình như sợ rời ra, ánh mắt long lanh soi lên mặt mình.
- Xàm quá!!! Không bao giờ có chuyện đó đâu! - Mình mỉm cười, hôn nhẹ lên mắt chị.
- Ừm... có gì... chắc chị... - Chị cúi đầu, ngập ngừng.
- Chị chết cho T coi phải không? - Mình nhướng nhướng mày.
- Hi hi... sao biết hay vậy?
- Thuộc bài rồi, mốt đổi câu khác đi ha ha!
- Hứ... Bị mình bắt bài, mặt chị đỏ lên như gấc chín, nhưng bàn tay lại siết chặt mình hơn.
Chẳng biết sao mỗi lần nghe chị nói câu này, mình lại không tự chủ được phải rùng mình. Một nỗi lo lắng mơ hồ ập đến, liệu một ngày nào đó... chị sẽ làm như thế không??? Mình sợ hãi khi nghĩ đến điều ấy.
- Cả ngày không gặp, nhớ em không? - Mình cười hỏi.
- Nhớ... - Chị vuốt tóc.
- Chưa đủ.
- Nhiều lắm!!! - Chị le lưỡi mắc cỡ.
- Không hỏi lại em hả? - Mình cười to, nhìn chị e thẹn thật thú vị.
- T nói đi...
- Đã hỏi đâu mà kêu nói?
- Nói đi mà... biết còn bắt chị hỏi nữa... - Chị dậm chân.
- Ờ... nhớ cưng lắm he he...
- Nói đàng hoàng, không được cười.
- Ờ... nhớ bé Diễm chết đi được!!! - Mình cố nghiêm mặt, nhưng cuối cùng lại cười toe toét, chẳng nhịn được.
- Hi... giận T luôn... hi hi... - Chị cũng không nén được, nhéo mình một cái rồi cười hinh hích.
Mỗi khi gần chị, dù phiền muộn thế nào, mình cũng cảm thấy thật dễ chịu... Những cái nhìn đầy ắp yêu thương liên tục được chị trao tặng mình, chị đâu biết rằng... chỉ cần thế thôi... đã tiếp thêm thật nhiều sức mạnh vô hình ình... vì chị, mình sẽ chống lại tất cả... chỉ cần chị hạnh phúc!!!
Từ trưa đến giờ, chưa nghe ba mẹ nói gì. Mình không rõ ông bà tính thế nào nữa. Liệu có nghe lời bà ngoại, thu xếp cho chị ở một nơi khác?? Mình rất hi vọng là không. Nếu chuyện đó xảy ra, chắc chị sẽ tủi thân chết mất, rồi mình và chị phải ở xa nhau, sẽ thế nào đây???
Cả buổi tối, chị hỏi mình rất nhiều lần khi thấy mình lâu lâu lại ngơ ngẩn ngẫm nghĩ. Mình cố lấp liếm pha trò cho qua, không dám nói thật chị nghe. Chẳng may chị nghĩ quẫn, rồi làm bậy...
Mình quyết định rồi, mai mình sẽ nói chuyện với mẹ xem ý mẹ thế nào. Mình sẽ không để ai đẩy chị ra khỏi nhà mình cả. Chị phải suốt đời ở bên cạnh mình, không xa dù chỉ là một giây.
----------------------------------
Lúc chiều, đang định đi rước thì chị gọi ình.
- T khỏi rước chị nghen!! - Chị cười nói.
- Sao vậy? Xe đâu chị về? - Mình ngạc nhiên.
- Bé Uyên rước chị rồi, tụi chị đi mua sắm tí về à! T nói với dì giùm chị hén, chắc chị không về kịp nấu cơm quá..
- Ừ, cẩn thận đó! Tranh thủ về sớm ăn cơm nhen!
- Ừm, chút gặp T sau nha!! - Chị hôn nhẹ qua đt.
- Bb tục tưng!
Mình buông đt, ngả lưng lên ghế. Hôm nay đẹp trời, tính đưa chị đi dạo phố mà bị em Uyên giành phần rồi. Vậy cũng tốt, tranh thủ nhà không có ai, xuống trò chuyện dọ ý mẹ thử xem thế nào.
- Chị Diễm với Uyên đi mua sắm gì đó, chắc là về trễ đó mẹ. Chị nhờ con báo lại với mẹ nấu cơm giùm chị một bữa. - Thấy mẹ đang xem tivi, mình nói.
- Vậy tụi nó có ăn cơm nhà không? Để mẹ biết mà nấu. - Mẹ hỏi.
- Dạ, có chứ.
Mẹ xuống bếp xắt thịt bò làm bít tết, mình cũng đi theo phụ mẹ lặt rau làm món salát trộn.
- Ngoại còn giận không mẹ? - Được một lúc, mình rụt rè hỏi.
- Chắc còn. Ngoại cứ bắt mẹ phải cho con Diễm ra ở riêng, khổ quá!! - Nghe mình nhắc tới chuyện này, mẹ rầu rĩ.
- Mẹ có đt cho ngoại chưa?
- Hôm qua lúc ngoại về rồi mẹ có gọi, bữa nay thì chưa.
- Vậy... ba mẹ tính sao? Có bắt chị Diễm đi chỗ khác ở không? - Mình hồi hộp liếm môi.
- Chưa biết sao đây. Mẹ thương nó, ba con cũng vậy, đang yên đang lành tự dưng bắt con nhỏ ra ở riêng, không đành lòng!! - Mẹ nhíu mày suy tư. - Chị Diễm hiền khô à, khờ, ngây thơ nữa... lần trước chuyện thằng Quang tính hại chị, ba mẹ cũng thấy rồi đó, giờ bắt ra ở riêng, con sợ mốt sẽ có chuyện. Hơn nữa tính chị lại yếu đuối, hay mặc cảm tủi thân... làm vậy tội chị lắm mẹ... - Mình lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ trong lòng, tay vẫn đều đều lặt cải, tỏ vẻ thật bình thường.
- Thì mẹ cũng biết vậy, nên mới suy nghĩ nè! Mà con coi bộ hiểu con Diễm dữ vậy? - Mẹ bỗng nhìn thẳng vào mắt mình.
- Bình thường mà, ngày nào chị cũng tâm sự mấy chuyện vui buồn cho con nghe hết à, không hiểu cũng phải hiểu thôi hì hì... - Mình nhăn răng cười, tim lại đập dồn dập như trống trận.
- Nói thì nói vậy, chứ mẹ không định bắt nó ra riêng đâu. Ngoại con giận chắc vài bữa cũng nguôi, thôi cố chịu vậy! - Mẹ lắc đầu cười khổ.
- Dạ. Con cũng nghĩ vậy. - Mình mừng rơn, gật đầu lia lịa.
- Nhưng mà... mẹ hỏi câu này, con phải nói thật với mẹ, không được giấu nghe chưa? - Mẹ lại nhìn mình.
- Gì nghiêm trọng dữ vậy mẹ? - Mình bắt đầu thấy căng thẳng.
- Hai đứa có giống như ngoại nói không vậy? - Một lần nữa, mẹ lại nhìn chằm chằm vào mắt mình.
- Không có. Trời ơi, con với chị coi nhau như chị em thôi, mẹ đừng nghe ngoại nói bậy!! - Mình nhăn mặt, cố giấu hết những sự dối trá sâu tận đáy lòng, trong sáng vô tội nhìn mẹ.
- Vậy thì tốt. Tụi con dù gì cũng họ hàng với nhau, ba mẹ không quá quan trọng vấn đề này, nhưng ngoại thế nào thì con cũng thấy rồi đó. Mẹ không muốn ngoại phải phiền lòng, đây là lần cuối mẹ nói với con chuyện này. Lớn rồi, tự biết làm gì cho đúng, hiểu không?
- Dạ...
Ngay thời khắc mẹ hỏi, mình rất muốn thú thật tất cả. Mình đã quá mệt mỏi vì lo lắng thời gian qua rồi, muốn có một lời đáp rõ ràng, một thái độ cụ thể từ mẹ. Từ khi chuyện với ngoại xảy ra, mình chợt nhận thấy ba mẹ mình khá thoáng, không cổ hủ như mình vẫn ngại. Có khi ba mẹ sẽ chấp nhận và hậu thuẫn ình.
Nhưng bây giờ, có sự can thiệp của ngoại rồi, rối tung cả lên. Mẹ cũng đã bày tỏ quan điểm quá rõ ràng, mẹ nghe lời ngoại, không muốn ngoại buồn lòng. Điều này đồng nghĩa với việc mẹ sẽ không chấp nhận mối quan hệ giữa mình và chị Diễm. Cũng may, khi nãy mình đã kịp thời kìm lại lời thú nhận, nói trớ đi ngay. Nếu không, chẳng biết bây giờ thế nào nữa, có lẽ chị sẽ phải đi khỏi nhà, và mình không còn cơ hội bên cạnh chị nữa.
Dù sao câu nói sau cùng của mẹ
"ba mẹ không quá quan trọng vấn đề này
" cũng mở ra một cánh cửa hi vọng ình. Mẹ không đồng ý vì sợ ngoại buồn, chẳng phải do ba mẹ có thành kiến đối với mối quan hệ nam nữ có họ 4 đời. Giờ trước mắt tạm thời thế đã, từ từ mình sẽ tìm cơ hội tâm sự ẹ hiểu, mưa dầm thấm lâu, mình tin có ngày sẽ thuyết phục được ba mẹ ủng hộ mình.
Chị và em Uyên đi khá lâu, gần 7h tối mới về, ba mẹ và mình ăn cơm cũng sắp xong.
- Hai đứa về trễ vậy? Lấy chén ăn cơm luôn đi! - Mẹ gọi.
- Dạ.
Hai người dạ dạ, lục tục ngồi vào bàn ăn. Mình thấy hơi lạ, chị bảo đi mua sắm với em Uyên, sao không thấy cầm gì về? Thái độ của chị cũng chẳng như lúc bình thường, cứ lấm lét nhìn mình. Em Uyên thì vẫn thản nhiên ăn cơm.
Mình thắc mắc, nhưng có ba mẹ ngồi đó không tiện hỏi. Tí ăn cơm xong sẽ điều tra sau vậy.
- Con ăn lẹ đi Diễm, rồi đi đây với dì! - Mẹ cười nói.
- Dạ! Đi đâu vậy dì? - Chị tò mò.
- Lúc chiều thấy bé con bà làm chung cơ quan đeo sợi dây chuyền đẹp lắm, dì dẫn con đi đổi. - Mẹ nhìn chị đầy yêu thương.
- Dây chuyền của con mới mua mà, được rồi dì ơi, đổi hoài tốn kém lắm!! - Chị le lưỡi.
- Mua từ lúc con lên đây lận mà, không nói nhiều, ăn lẹ đi! - Mẹ vờ trừng mắt.
- Dạ. - Chị rụt cổ gật đầu.
- Uyên đi chung luôn nhen con! - Mẹ nói với em Uyên.
- Dạ thôi, con phải làm cho xong sổ sách. Dì với chị Diễm đi đi! - Em Uyên cười.
Có lẽ thấy kì nên mẹ mới gọi em Uyên đi cùng. Ẻm rất tự trọng, từ chối ngay.
Ăn cơm xong, em Uyên hối thúc chị đi với mẹ, để ẻm dọn dẹp cho. Tưởng sao, chị vừa đi, ẻm lại quay sang bắt mình dẹp phụ. Công người phúc ta, bao nhiêu tốt đẹp ẻm hưởng, mình lại nai lưng ra mà làm osin.
Ẻm rửa chén nhanh thật, mình còn đang lui cui quét bàn, cất ghế, trộn cơm chó thì ẻm đã xong, tót lên lầu bỏ mình lại.
Hậm hực nén cục tức, cắn răng dọn dẹp sạch sẽ, mình mò lên. Phòng ẻm đang đóng kín, mình gõ cửa.
- Làm gì đó? - Mình hỏi.
- Làm gì hỏi chi? - Tiếng ẻm vọng ra.
- T vào được không, có chuyện muốn hỏi.
- Vào đi. Chỉ chờ có thế, mình mở cửa ra.
Em Uyên đang nằm trên giường ôm macbook, cái gối kê dưới ngực khiến bao nhiêu núi non đập ầm ầm vào mắt mình, suýt đột quỵ.
- Muốn hỏi gì? - Ẻm tháo kiếng ra.
- Uyên ngồi dậy được không? - Mình đứng ngay cửa không dám vào.
- Sao vậy?
- Biết còn giả vờ! - Mình nhăn mặt như khỉ ăn ớt.
- Xem như Uyên đang mặc bikini tắm biển đi, bình thường thôi mà! - Em Uyên bĩu môi.
- Với thằng nào cũng vậy hết à?
- Hỏi làm gì? Chỉ có người đầu óc đen tối như T mới suốt ngày nhìn chăm chăm vào những chỗ nhạy cảm của Uyên. - Môi ẻm trề ra dài thườn thượt, tuy nhiên vẫn xô gối ngồi dậy.
- Nếu vậy, chắc trước giờ tất cả những thằng con trai Uyên gặp, đều toàn là gay ha ha... - Mình cười to.
- Ừ, gay nên không nhìn, chỉ dám làm thôi. Còn hơn thằng gay trước mặt, đầu nghĩ nhưng tay chẳng dám làm, nhát như thỏ đế! - Ẻm nhướng mắt khiêu khích.
Mình hết biết nói gì, im một lúc rồi quay lại chủ đề chính.
- Hồi chiều, hai người đi đâu vậy?
- Có đi đâu đâu.
- Không đi đâu mà 7h mới về à? Nói nghe coi!
- Đi lòng vòng mua sắm bậy bạ thôi.
- Mua được những gì rồi?
- Toàn đồ xấu, chả mua được gì hết.
Ẻm tỉnh bơ đối đáp với mình. Nhưng trong ánh mắt ẻm, mình thấy có chút gì đó không thật, dù em Uyên thản nhiên nhìn vào mắt mình, tuy vậy vẫn hơi lảng tránh. Cộng thêm suy luận hồi chiều, mình càng thấy khả nghi hơn.
- Nhìn cái mặt biết nói dối rồi, khai thiệt đi!! - Mình lừ mắt.
- Lạ lùng, có nhiêu Uyên nói hết rồi, T muốn khai gì nữa? - Ẻm cũng trợn mắt nhìn mình.
- Hai người đi đâu? T biết không phải đi mua sắm gì hết, đừng xạo!
- Ờ, không tin thì thôi! Chút chị Diễm về hỏi đi!
Càng lúc mình càng tin chắc có vấn đề, nhưng tra hỏi mãi ẻm không chịu nói, biết sao đây? Mình đóng cửa đánh
"rầm
", bực dọc ra ban công đứng hứng gió trời cho hạ hỏa.
Được một lúc, em Uyên bỗng đi ra đứng cạnh mình. Mình chả thèm đếm xỉa, cứ nhìn mông lung, trong đầu âm thầm suy đoán xem họ đã đi đâu? Chị Diễm trước giờ chưa hề nói dối mình câu nào, mình cảm thấy hơi sốc.
- Giận hả? - Chờ mãi không thấy mình lên tiếng, ẻm hỏi nhỏ.
- Hỏi làm gì? - Mình độp lại.
- T giận nhìn men ghê... hì hì...
- Đang bực, không giỡn à!!
- Ai làm T bực vậy?
Nhìn cái mặt bơ bơ của ẻm, mình thèm ột phát bay xuống lầu. Chọc điên mình chưa đã, giờ còn mò ra hỏi xoáy, sôi máu thiệt.
- Tính nói, mà coi bộ T không muốn nghe nữa, vậy thôi! - Ẻm chép miệng, xoay người đi vào nhà.
- Nghe, nói đi! - Mình lật đật kéo tay ẻm lại.
- Gì vậy, dê hả? - Ẻm cười cười.
- Xàm quá! Nói T nghe đi!! - Mình buông tay ra, cười cầu tài.
- T muốn nghe gì? Tự nhiên Uyên quên mất tiêu rồi, dạo này đầu óc tệ thật!! - Em Uyên hơi nhíu đôi mày ngang, ra chiều suy nghĩ.
- Đừng giỡn nữa mà... hồi chiều hai người đi đâu? - Mình nhăn nhó.
- À... nhớ rồi. Đúng là lúc chiều Uyên với chị Diễm không phải đi mua sắm...
- Biết mà. Vậy đi đâu?
- Đi đâu hỏi chi?
- Grừ... giỡn dai lắm rồi nhen!!
- Ừ, không biết sao giỡn với T, Uyên thấy vui ghê he he... - Ẻm nháy mắt cười đểu.
- Giờ nói không? Mệt lắm rồi đó! - Mình xoa trán. Nói với ẻm một hồi chắc mình khùng luôn quá.
- Không.
- Vậy thôi, chút hỏi chị Diễm cũng được! - Mình nhún vai bỏ vào trong.
- Nói... - Ẻm gọi với theo.
- Nói đi! - Chỉ chờ có vậy, mình xoay lại ngay.
- Không. Trả lời chậm quá, đổi ý rồi! - Ẻm vuốt tóc, mắt chớp chớp đầy gian tà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...