Yêu Thầm Bố Bạn

Do trên tay vướng một đứa bé nén Hà Hải Đông cho phép cô không cần đi theo anh nữa. Hà Hải Đông một mình với binh sĩ tập kích từ bốn phương tám hướng, chẳng một lúc nào ngơi nghỉ.

Tuy nhiên, lâu lâu, người ta vẫn bắt gặp ánh mắt nuông chiều của anh dán chặt lên bóng lưng gầy đang dỗ dành đứa trẻ đầy dịu dàng của bà xã, môi còn khẽ cong lên làm người ta ngây ngất. Hà tổng đây rõ ràng là sủng vợ hơn trời. Có nhiều ông thức thời, đã ngay lập tức nhắn ngay với bà vợ mình cảnh báo phải giữ mồm giữ miệng, không được ức hiếp người ta.

Mất bò mới lo làm chuồng. Có nhiều cái miệng thật sự vẫn chưa đọc được tin nhắn.

"Cô ơi, con muốn ăn thứ này, thứ này nữa!".

Sức lực của Vân Ninh không chịu được quá lâu, huống hồ hiện tại trong bụng cô còn đang có hạt giống khác, đành đặt Jayden xuống đất chứ không dám bế nhiều. Lưng cô đã mỏi nhừ ra cả rồi. Tay cũng có hơi đau đớn...

"Con vẫn thích ăn gà rán đúng không?".

"Không phải. Con còn thích ăn kem nữa!".

"Ừ rồi, Jayden nhà chúng ta còn thích ăn kem...".

Tiếng nói ở đâu, không chủ ý lại rơi vào tai của Vân Ninh.

"Xem cô ta kìa! Chồng cũng đã dắt cả em họ vào khách sạn để loạn luân rồi, còn ở đây giả bộ cười cười cái gì chứ? Thật chướng mắt!".

Nụ cười trên mặt cô sượng đi mấy phần, sắc mặt cũng tái mét. Cô cầm cái đùi gà rán trên tay, nhất thời quên mất mình đang định làm gì.

"Đúng đó, như tôi, tôi chẳng dám vác mặt đến đây đâu. Thật quá trơ trẽn rồi!".

"Nghe nói cô ta còn bị vô sinh. Vậy nên mới suốt ngày thèm thuồng con trai nhà họ Từ. Loại phụ nữ như thế không biết kiếp trước đã ăn ở thế nào, thật là quá vô phúc!".

...

Mỗi lời xì xào một khi đã lọt vào tai. Bản thân liền tự động mất khống chế đi tìm hàng vạn lời dè bĩu khác ở trong không khí, cuồn cuộn tràn vào.

"Cô ơi, cô ơi..." - Jayden thấy Vân Ninh mất tập trung, liền kéo kéo váy của cô gọi về - "Cô ơi, cô sao vậy?".

Trong mắt Vân Ninh như có hàng vạn ánh sao lấp lánh. Cô hít sâu một hơi, chớp mắt một cái, tất cả những vì sao liền như dập tắt.

"Phải rồi, gà rán của con..." - Cô nghèn nghẹn - "Cô quên mất, xin lỗi Jayden!".


Một phút nào đó, cô đã gần như quên cả hít thở.

"Không sao. Jayden yêu cô lắm! Cô Ninh là tốt nhất trên thế giới này!".

Đứa bé nhận được sự cưng chiều liền không ngừng tuôn ra những lời khen ngợi. Hai mắt cười cong cong tít lên.

Vân Ninh ngồi xuống, nhéo lấy hai má đứa nhỏ. Đột nhiên ánh mắt chạm đến một cô gái đang ngồi lù lù ở bức tường phía sau. Dương Tử Kỳ.

Trái tim cô gần như rớt xuống đất, như một quả cầu thuỷ tinh, tung ra nát vụn.

Một loạt hình ảnh như ma ám hiện về quấn lấy cái đầu nhỏ của cô. Bọn họ không một mảnh vải che thân, lăn lộn trên giường. Không khí xuyên vào hơi thở của cô như ngàn vạn gai nhọn đâm vào, thấu tim.

Năng lượng bị rút cạn về mức âm. Chân tay bỗng hoá thành một cỗ nhão nhẹt.

"Cô ơi, cô ơi..." - Jayden lại mất kiên nhẫn lay lay. Đứa bé hình như đã nhìn ra được điểm bất thường trên khuôn mặt cô, liền nói - "Cô có muốn về phòng cháu không? Cháu có nhiều đồ chơi lắm! Chúng ta về đó, chơi bắn bi có được không?".

Vân Ninh chật vật nở ra nụ cười.

"Ừ được...".

Cả chồng cô và tình nhân đều đang ở đây, bọn họ đều không muốn chừa mặt mũi cho cô nữa. Bọn họ muốn ép chết cô!

Jayden dắt cô, hệt như đang dắt một xác chết đi lên lầu.

Gót giày của Vân Ninh vừa đặt lên trên hành lang trên tầng thì đã có một loại âm thanh vô cùng kinh thiên giật ngược xuống.

"Dương Vân Ninh!".

Cô quay đầu thì đã thấy Dương Tử Kỳ từ bên dưới cầu thang đuổi tới. Vẻ mặt cô ta hằm hằm, là muốn công khai kiếm chuyện với cô. Dân chúng trong giới thượng lưu được dịp khai mở nhãn quang. Thật hiếm khi thấy trong bữa tiệc nào, lại có một vụ bê bối lớn đến như vậy.

Chắc chắn là có kịch hay để xem.

Tay Vân Ninh bất giác siết chặt tay Jayden. Cô nghiến răng cầm cự. Trong lúc Dương Tử Kỳ đi lên thì cô cúi xuống nói nhỏ cho Jayden.

"Bé con, cô có chút việc, hay con về phòng chơi trước đợi cô một lát có được không?".


Cãi nhau trước mặt trẻ con là không tốt. Vân Ninh không muốn Jayden chịu ảnh hưởng.

Jayden quyến luyến không nỡ, nhưng đành phải nói.

"Dạ vâng ạ!".

Thằng bé ngoan ngoãn chạy đi.

Còn lại một mình Vân Ninh đứng trên sảnh cầu thang mở, đối diện với Dương Tử Kỳ. Đám đông đồng loạt đứng bên dưới nín thở chờ xem, trận chiến giữa chính thê và tiểu tam quá mức mức nóng hổi này.

"Tử Kỳ, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?" - Cô mệt mỏi hỏi.

"Không!" - Dương Tử Kỳ hét lên - "Các người làm ra chuyện xấu xa, không muốn cho ai biết tôi càng phải cho tất cả mọi người đều biết!".

Dương Vân Ninh bị doạ sợ, lảo đảo vén váy lùi về phía sau.

"Chị và chồng chị bắt nạt người khác quá đáng!".

Hà Hải Đông vội vã chạy lên lầu. Bàn tay chống dưới lưng cô. Vân Ninh kinh hãi né tránh. Hà Hải Đông mất mát nhìn cô.

Trong mắt cô là sự kinh tởm không giấu được.

Anh quay mặt về phía Dương Tử Kỳ, gằn lên.

"Cô im miệng!".

"Im miệng? Im miệng gì chứ?" - Cô ta đi tới, gầm lên - "Anh cho người đến sỉ nhục tôi còn bắt tôi phải im miệng đi sao?".

Đám người bên dưới thảng thốt. Vân Ninh cũng bàng hoàng nhìn Hà Hải Đông.

Nói gì chứ? Tìm người đến sỉ nhục?

"Dương Vân Ninh, chẳng phải chị ghét cay ghét đắng con người này sao? Vậy tại sao chị còn gả cho hắn? Chị có biết hắn là con người kinh tởm đến mức nào không?".


Vân Ninh nghẹn họng. Lưng cô dựa vào tường. Sống lưng cứng lạnh như hoá thạch.

"Hà Hải Đông, hắn hẹn tôi ra khách sạn, nhưng người ở trong đó không phải là hắn!".

Cô chết sững.

"Sao cơ...?!".

"Hắn vì chị mà tính kế hãm hại tôi! Dương Vân Ninh, tất cả là tại chị! Tất cả là tại chị!".

Tay cô bỗng bị Dương Tử Kỳ tóm lấy. Mắt cô ta long lên, xoay người, giật mạnh cô ra ngoài. Vân Ninh bị bất ngờ, theo quán tính mà bị cô ta đè ngửa trên lan can trông xuống sảnh tiệc.

Mọi người bên dưới đều bị doạ trước hành động quá khích này của Dương Tử Kỳ. Mắt cô ta hung hãn trợn lên. Một tay giữ lấy tay của Vân Ninh, một tay nghiến chặt lấy cổ cô.

Hà Hải Đông gần như lo lắng đến mất đi lý trí. Bên dưới thắt lưng của Vân Ninh là một thanh gỗ mỏng manh. Nửa người trên của cô như đang treo ở trên không trung. Hai chân trên giày cao gót có chút khổ sở chới với.

"Dương Tử Kỳ, cô dừng lại!" - Anh hét toáng lên.

"Hà Hải Đông, chẳng phải anh yêu chị ta lắm sao? Anh vì chị ta mà không từ thủ đoạn chà đạp tôi!" - Mắt Dương Tử Kỳ như điên dại mà xoáy vào Hà Hải Đông - "Tôi sẽ cho anh biết tận cùng của sự đau đớn là gì! Tôi sẽ cho anh nếm mùi cảm giác đau thương nhất thế gian này, khi người anh yêu, bị anh bắt về, vì chính anh mà chết! Nếu anh không chịu quỳ xuống trước mặt tôi tạ tội, tôi sẽ cho chị ta chết!".

Bàn tay Dương Tử Kỳ thít chặt, nhấn xuống cổ của cô. Vân Ninh vừa kinh sợ, vừa buồn nôn, vừa khó thở. Lực trên thân thể dường như đều dốc hết xuống chân và eo.

Búi tóc sau gáy cô dường như không chịu nổi lực nữa mà bung ra. Chiếc trâm đá quý cứ thế rớt tõm xuống sàn đá lạnh bên dưới mà vỡ tan tành.

Hà Hải Đông bị động tĩnh kia doạ đến mức tim cũng rơi rụng theo luôn. Hai gối anh mềm nhũn ra, rớt xuống đất. Cảnh tượng mà không ai có thể ngờ được tới.

Người đàn ông cao ngạo nhất, quyền lực nhất đất nước lại đang quỳ dưới chân của Dương Tử Kỳ.

"Dương Tử Kỳ, tôi xin lỗi. Tôi sai rồi!" - Anh bất lực chống tay xuống đất, hai tay nắm chặt, cả người đều run lên. Đường gân trên mu bàn tay anh căng lên như sắp đứt - "Cô làm ơn tha cho cô ấy. Cô muốn trừng phạt tôi sao cũng được. Hà thị, nhà cửa, tài sản, quyền thừa kế... cô muốn thứ gì tôi cũng sẽ đưa lại cho cô. Chỉ cần cô đừng làm hại đến vợ tôi... Tôi... không thể sống thiếu cô ấy được! Cô ấy chính là sinh mạng của tôi...".

Vân Ninh chua xót, trông thấy một cảnh này thì tức giận vô cùng.

"Hà Hải Đông, đồ hèn!" - Cô chế ngự nỗi đau mà thét lên, âm thanh bị bóp thành khàn đặc - "Mau đứng dậy. Tôi thà chết cũng không muốn thấy anh trở thành dạng hèn mọn như thế. Anh còn không đứng dậy thì tôi sẽ tự mình nhảy xuống dưới!".

"Không, Vân Ninh, em đừng...!" - Hà Hải Đông hốt hoảng lập tức đứng dậy - "Anh không quỳ nữa, không quỳ nữa!".

Dương Tử Kỳ nóng máu, siết chặt lấy cần cổ cô.

"Im miệng. Không thì tôi sẽ bóp nát cổ chị ra!" - Dương Tử Kỳ giận dữ gầm lên. Hàng mày của Vân Ninh siết chặt vì đau đớn, ho lên sặc sụa - "Hà Hải Đông, chẳng phải ông yêu chị ấy lắm sao? Ông ép Vân Ninh từ Pháp quay lại đây. Nhưng mà ông không ngờ đến một điều, chính nghiệp chướng của ông là thứ đã huỷ hoại chị ta. Từ Hà Lạc Lạc, Hồ Tiểu Diệp đến Trương Chiến, có thứ nào không phải tự do ông mà ra?".

Mắt Hà Hải Đông vằn lên tia máu. Anh thực ra đã nhân lúc quỳ xuống mà tiến lại gần bọn họ hơn đến mấy bước.


"Dương Tử Kỳ, rốt cục cô muốn gì?".

"Tôi, chính là muốn ông đau khổ!".

Cô ta xoay người, đẩy mạnh Vân Ninh xuống. Cả người cô lao đao, thân thể mong manh tưởng như đã muốn trượt khỏi lan can.

Hà Hải Đông đã lao ra như tên bắn. Trong gang tấc, cả người nhoài ra khỏi lan can, dùng sức níu chặt lấy tay cô. Từ bàn tay đến bắp tay anh đều bị kéo căng ra như dây cung. Gương mặt đỏ au lên, dùng toàn lực chống đỡ.

Vân Ninh bị cuốn theo lực hút của trọng lực mà rớt xuống. Trong khoảnh khắc, cô tưởng mình sắp chết đến nơi rồi. Nhưng bắp tay lại bị một thứ như gọng kìm siết lại rất chặt.

"Vân Ninh, em đừng buông tay. Em nghe lời tôi, đừng buông tay có được không?" - Cơ mặt anh đều gồng cứng lên - "Có chết, chúng ta cũng phải chết cùng nhau!".

Dương Tử Kỳ tức tối vì không hại được Vân Ninh, không ngừng dùng cùi chỏ đập lên ót của anh, muốn anh buông tay. Hà Hải Đông nín thở chịu đựng.

Vân Ninh ngước lên. Nước từ hốc mắt cô tuôn ra lã chã.

"Hải Đông, chú buông em ra đi. Đừng làm chuyện nguy hiểm... Đừng vì em mà mạo hiểm tính mạng mà...".

Cỗ ngực cô đã đau muốn tan nát ra rồi.

"Không. Tôi không buông em ra. Chúng ta đã thề rồi. Cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta. Em không nhớ sao?" - Anh kiên cường nói với cô - "Vân Ninh, không có em, tôi sống trên đời này chẳng có ích gì cả... Em nhảy xuống biển thì tôi nhảy xuống biển. Em chết thì tôi cũng chết theo".

Ở phía trên, Dương Tử Kỳ gần như phát điên, không ngừng đánh đến cổ, đến lưng anh. Cô ta còn tháo cả giày cao gót lên mà đập vào người anh. Hà Hải Đông giống như một khúc gỗ lớn, không mảy may di chuyển. Mày mắt anh chỉ hơi díu lại một chút.

"Vân Ninh, lần trước, tôi sai rồi. Tôi không dốc sức bảo vệ em và con. Tôi đã bị ăn năn và hối hận ăn mòn suốt mấy năm nay. Lần này sẽ không thế nữa. Tôi không muốn tiếp tục đau đớn và dằn vặt nữa. Cùng lắm, chúng ta chết cùng nhau!".

Hai chân cô treo lủng lẳng trong không trung. Cô điên cuồng lắc đầu.

"Không, Hải Đông, chú đừng vậy. Chú đừng vậy mà... Em dơ bẩn... Em không xứng để chú làm vậy. Chú hãy để em chết đi...".

"Không. Trong lòng tôi, em vĩnh viễn là điều tốt đẹp nhất, trong sáng nhất".

Dương Tử Kỳ dùng gót giày nện xuống đầu anh "cốp" một cái. Tất cả mọi người đều thất kinh, nhưng tay của Hà Hải Đông vẫn quả quyết không rời. Máu từ trên đầu anh thấm ướt tóc chảy xuống, rỏ tí tách xuống mặt cô.

Vân Ninh gần như đã khóc đến tắt thở. Cô thà được chết còn hơn phải chứng kiến Hà Hải Đông vì mình đã chịu đau đớn thế này.

"Dương Tử Kỳ, tôi xin cô, dừng lại đi. Làm ơn dừng lại đi...".

Dương Tử Kỳ càng đánh càng hăng máu. Lần này thì cô ta dùng hết sức, vung gót giày sắc nhọn cao hơn bảy phân của cô ta nhắm vào đầu của Hà Hải Đông. Vân Ninh kinh hoàng hét lên.

"KHÔNG!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận