Yêu Thầm

Một lát sau bác sĩ đến ….
-con tôi sao rồi bác sĩ?? – bạ mẹ lo lắng
-do làm việc quá sức … và bị street về tâm lý nặng… không giải tỏa được… dẫn đến thấy ác mộng va nói sản ….
-trời! con tôi….- mẹ tôi khóc
-cả nhà ráng chăm sóc điều độ … và cố gắng cho bệnh nhân thư giản.. tránh suy nghĩ nhiều quá ….
-dạ chúng tôi sẽ làm theo lời bác sĩ ah….
-uhm… mà con của ông bà có bệnh gì khác ngoài những cái tôi đưa ra không?? – bác sĩ hỏi
-dạ có…. Nhưng mà cũng khá lâu không còn thấy nửa…. đó là con tôi nó cứ hay nói bị tức ngực khi hoạt động mạnh thôi, có lúc bị đau khi có cảm xúc gì đó kích động thôi.
-……….. – Bác sĩ im lặng – uhm!!! Có lẽ chúng tôi sẽ tổng khám…
-chừng nào vậy bác sĩ ….????
-ngày mai! Nhưng trong một tuần lễ không được đi đâu cả! ở nhà dưỡng bệnh … và không được đi máy bay … để chúng tôi kiểm tra sức khỏe hết rồi sẽ nói sau….
-dạ cảm ơn bác sĩ…
Tôi vẫn còn nằm mê man trên giường …. Và tôi đã ngủ mất 12h đồng hồ…..lúc tôi tỉnh dậy thì thấy đầu mình nhức vô cùng cứ như búa tạ nện từ trên đỉnh đầu nện xuống liên tục, mở mắt ra thì thấy chỗ mình nằm hơi lạ…. có gì đó không giống ở nhà lắm… cái mùi này tôi rất là khó chịu khi phải nghe đó… lúc hoàn hồn thì tôi nhận ra mình đang ở bệnh viện, với tay đang được truyền nước biển … và trong phòng chỉ có một mình tôi thôi ……
-sao mình lại ở đây nhỉ? Mình nhức đầu quá! – tôi lấy tay đánh đánh vào đầu của mình, tôi nhìn lên tường thì thấy kim đồng hồ chỉ là 6h sáng! Rồi tôi nhìn qua cửa sổ đúng là trời sáng thật. nhưng bây giờ tôi muốn bước vào WC để rửa mặt và vệ sinh cá nhân làm sao đây???? Thật may là cái bình nước biển nó gắn rời nên tôi có thể cầm nó đi theo vào WC…. Nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên sức khỏe của mình nó tuột một cách choáng ngộp như vậy… khi chuyển tư thế nằm thành ngồi sao với tôi nó nằng khó khăn thế này……. Phải mất 5p tôi mới có thể ngổi được …
Lúc trước mỗi bước chân tôi đi đều cứng rắng … chứ nó không có yếu như bây giờ … bây giờ bước một bước là cứ lo sợ là mình sẽ bị té… nhưng bước đến bước thứ 5 thì đúng là mình đã té thật …
-trời ơi! Sao ngài lại đi ra giường một mình như thế này? – cô y tá này không biết từ đâu xuất hiện mà vào đỡ tôi ngay lúc khi tôi té
-tôi muốn đi vào WC
-được rồi để tôi dìu ngài đi….
-cảm ơn cô… – một lúc sau
-ngài tỉnh dậy từ lúc nào vậy? – cô y tá hỏi tôi
-ah… hình như là 6h sáng thì phải?
-uhm…. Vợ của ngài ra ngoài mua đồ ăn sáng cho ngài rồi…..
-hả? vợ??? – trong đầu tôi thắc mắc … mình có vợ rồi hả??? – lúc này cô y tá dìu tôi đến giường nằm ….
-ba ơi ba!!! – tiếng của một đứa con trai chạy đến ôm tôi! Làm tôi xửng sờ hết cả gai óc …
-hả? con mới kiu ta là ba hả?
-ba là ba của con mà…. – chẳng hiểu sao nhìn nó có nét giống tôi thế nhỉ? Tôi nhìn nó một cách ngạc nhiên …..
-ba ơi ba khỏe chưa? – thằng nhóc nó trèo lên giường rồi hỏi tôi
-ờ … ba khỏe… – tôi cũng không biết sao… nhưng phải xưng như vậy vì nó là con nít – mà con tên gì nhỉ? Con mấy tuổi rồi….
-ba nằm viện mới có mấy ngày ba quên con rồi… ba hay gọi con là bin đó.. con được 7 tuổi!!
-uhm.. bé Bin! – tôi nhìn nó mỉm cười – mẹ con đâu? – tôi hỏi nó thật sự muốn biết người nào là vợ của tôi ….
-mẹ vào kìa ba….. – nó liền nhảy xuống giường chạy đến người phụ nữ đó – mẹ ơi! Ba tỉnh rồi mẹ ơi!!!
-uhm.. mẹ thấy nảy giờ rồi… con với ba nói chuyện với nhau mà …- lúc này tôi như bất ngờ …. Người phụ nữ này có nét gì đó giống Trâm …. Nhưng trâm lúc trước và trâm bây giờ hình như có sự thay đổi rất lớn .. nhìn Trâm bây giờ là một người phụ nữ của gia đình và của cả xã hội này, toát lên vẽ quý phái sang trọng …. Hình như cách ăn mặc cũng vậy thay vì hồi đó là màu sáng bây giờ là những màu hơi tối, trầm cho thấy được sự cứng rắng, sự trải nghiệm với đời …..
-anh thấy khỏe hơn chưa? Em có mua đồ ăn sáng cho anh!
-dạ! chị Trâm ơi! – tiếng gọi của cô y tá làm tôi đã xác định được người phụ nữ đó chính là trâm …- đây là thuốc uống cho chồng chị em có ghi đây hết rồi nè!
-em cho anh xem cái toa thuốc được không? – tôi muốn xem xem tôi bệnh gì mà phải uống thuốc, nhưng tôi hoản hồn khi thấy ngày tháng ghi trên toa thuốc đó hum nay là ngày 15/01/2020, tôi nhớ rõ ràng là mới ngày hum qua là 2012 mà >”< … sao bây giờ là 2020
-anh sao vậy caca? – Trâm nhìn tôi
-hum nay là 15/01/2020 sao????
-dạ đúng rồi! – cô y tá trả lời – chưa gì ngài đây đã nhầm lẫn ngày tháng rồi!
-dạ cho hỏi khi nào chông tôi mới có thể xuất viện được …
-ah… có thể ngay ngày hum nay .. mọi thứ bác sĩ có thể đến nhà chăm sóc cho chồng của cô! – cô y tá mỉm cười
-vậy được rồi …. Cô làm giấy tờ xuất viện cho chồng tôi luôn! Cảm ơn cô!
-ok!
Thế là tôi được xuất viện với sự ngỡ ngàng không biết mình đang ở đâu …. Tại sao thời gian bị thay đổi một cách nhanh chóng kì quặc như vậy? không lẽ ông trời muốn cho tôi đối diện với tương lai sao?
-ủa? xe ai đây? – tôi chóng mặt khi thấy một chiếc xe hơi 4 bánh quá tân tiến kiểu này tôi chưa thấy bao giờ…

-anh hỏi kì quá! Của nhà mình mà…. – trâm nói và cười
-ủa tài xế này??? – tôi bỡ ngỡ
-chú tài xế thân thiện đó ba– bé Bin nói và nhìn tôi
-vào xe đi anh! – trâm hối thúc tôi vào xe, đứa bé nhảy vào lòng tôi ngồi ….
-chào chủ tịch! Chủ tịch khỏe hẳn rồi hả chủ tịch! – tài xế nói chuyện với tôi rất thân thiện, nhưng tôi hơi ngợp khi nghe hai từ “chủ tịch”
-ờ … cảm ơn anh!
-hì hì …. ngài luôn như vậy không hề thay đổi!
-ba ơi ba … – bé bin nói và ngoáy cổ nhìn tôi
-gì vậy con? – tôi nhìn nó mỉm cười, nó trông thật đáng yêu … tôi không hiểu gì cả …. Khi nhìn nó đều có nét giống tôi và Trâm ….
-ba mau khỏe nha ba …. Ba dẫn con và mẹ đi chơi nửa … mẹ nói là ba bận việc ở công ty nên không có thời gian dẫn con và mẹ đi chơi ..
-ủa? ba có như vậy hả? – tôi hỏi
-thôi con… qua đây với mẹ nè! – Trâm ẵm bé Bin ngồi lên lòng của Trâm ….
-con nói vậy đúng không em? – tôi nhìn Trâm
-chủ tịch làm việc nhiều quá ….nên phải vào bệnh viện đó chủ tịch …? – tài xế nói cho tôi biết
-dạ đúng! Chủ tịch nên nghĩ ngơi và dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình!
-uhm…
Đoạn đường cũng khá xa …… chiếc xe chạy đến một căn nhà, nó là biệt thư ư? Tôi không biết gọi nó là gì …. Nhưng nói chung nó quá là sang trọng … tôi tự suy nghĩ không lẽ một tay mình gầy dựng được như vậy sao??? Bằng cách nào … ban đầu tôi chỉ là nhân viên thôi mà … sao bây giờ thành chủ tịch???? Thời gian bị đảo lộn ….
-ủa? anh có dừng lộn nhà không vậy? – tôi hỏi
-hì hì … chủ tịch đùa hoài… không phải nhà của chủ tịch chứ của ai ….
-đẹp và lỗng lẫy vậy sao?? – tôi tự hỏi chính bản thân mình …
-ba ơi vào nhà nhanh lên …. Ông bà và cô chú đang chờ mình đó ba … – bé Bin nó cứ nắm tay kéo tôi vào nhà …
-Hai của em đã về! – Thanh nó lớn và trưởng thành quá …. Còn người đứng kế bên nó là Sb Key … nhìn Key cũng lạ quá … sao với tôi cái gì cũng lạ, Thanh nó đến ôm lấy tôi
-con này… hai con mới về nhà …- ba tôi la, tôi nhìn ba của tôi đúng là nhìn ba khác quá cả mẹ nửa, cả hai đều tóc bạc trắng … nhưng sức khỏe vẫn tốt ….
-ông nội bà nội! con về rồi nè! – bé Bin nó cứ chạy nhảy tung tăng trong nhà ….
Tôi không biết những ngày sắp tới tôi sẽ như thế nào? Quả thật một cái choáng ngợp là tôi đang ở tương lai …. 2020. Trâm là vợ của tôi, tôi có một đứa con trai chẳng hiểu sao nó giống tôi và Trâm…. Tôi tự suy nghĩ vậy còn Thuyên, Minh, Nhi, Như, Quân, Thy, Jack những con người đó hiện giờ đang làm gì???
Tôi bây giờ không biết mình đang mơ hay đang tỉnh??? Như mọi thứ tôi đều có cảm giác như thật ….căn nhà của tôi sao bây giờ nó giống như toàn lâu đài vậy và tôi đang là chủ của tòa lâu đài đó. Tôi chẳng biết sao lại bước theo quán tính hay gì đó …
-caca! Suốt ngày anh chỉ có công việc thui sao? – Trâm nói với tôi
-hả? là sao? – Tôi không hiểu sao Trâm nói với tôi như vậy
-anh lại bước về phòng làm việc của mình ….
-hả? hướng này đi về phòng làm việc ư? – tôi nghĩ trong đầu – hì hì .. anh chỉ muốn ghé nó một chút thôi! – thế là tôi và Trâm cùng đi vào phòng làm việc của tôi …. – sao nó rộng quá vậy? – tôi nghĩ trong bụng ….-oh oh … có một cái bàn làm việc lớn nửa ah …. É oh …. Sao mà ….
-mấy hôm anh nằm viện …. Em đã lau dọn sạch hết rồi đó! – tôi đi đến nhìn xung quanh – @@ và choáng váng với hai tủ sách bự tổ chảng … tất cả sách đều liên quan đến ngành thiết kế , trong phòng có treo những bức tranh rất ấn tượng ….
-sao anh hôm nay lạ quá vậy? – trâm hỏi tôi
-ờ ….
-nó là do một tay anh thiết kế mà … – trâm mỉm cười với tôi …., tôi đến ngồi vào bàn làm việc của mình … thì thấy hình cưới của tôi và trâm, hình của bé bin tôi đang ẳm nó trên tay, cả hai đều cười rất vui, thật lạ khi nhìn tấm hình này chính tôi cũng phải mỉm cười ….., ngó lên nhìn xung quanh thêm lần nửa … là tấm hình chụp tôi, trâm và bé bin, rồi một tấm hình lớn cùng với cả gia đình …
-chúng ta kết hôn vào ngày mấy vậy em? – tôi hỏi trâm và nhìn tấm hình cưới của hai đứa trên bàn
-hihi… ngày 24/12/2013 ….
-ngay ngày noel ah … – tôi suy nghĩ …
-chúng ta đã có một khoảng thời gian 1 năm không gặp nhau? – trâm mỉm cười
-ủa tại sao? – tôi càng lúc càng không hiểu
-vì lúc đó … em không ở bên cạnh anh …. Em và anh cần thời gian suy nghĩ về tình cảm dành cho nhau nhiều hơn.
-có như vậy ah? ủa? mà tại sao phải như vậy? – tôi hỏi
-hihi.. anh xuất viện xong .. chẳng nhớ gì cả …. – trâm cười
-hì hì … ờ .. – tôi gãi đầu …
-anh phải chú ý sức khỏe của mình chứ … – lúc này Trâm đến nắm lấy bàn tay tôi – lúc anh sỉu ở công ty lúc đang họp … mọi ngươi rất rất lo cho anh đó … lúc đó em như tá hỏa khi nghe như vậy

-uhm … anh biết mà .. – và cái ôm của tôi đã làm cho Trâm cảm giác yên tâm hơn, nhưng đều tôi thắc mắc tại sao tôi và trâm phải có một năm không gặp nhau ….
-lát nửa Jack sẽ đến gặp caca đấy?
-Jack ah – tôi nói – gặp chi vậy?
-hì hì … đến thăm caca chứ gì nửa … với lại lúc trước Jack có nhờ bên công ty mình làm một số việc caca đã nhận lời rồi …
-Jack đến đây một mình ah …
-hì hì .. làm sao có thể đi một mình được chứ? Đi với vợ của Jack chứ – tôi nghe Trâm nói thế lại thắc mắc vợ Jack là ai … mà thôi có gì lát gặp cũng biết thôi ….
-cốc cốc – tiếng gõ cửa – thưa chủ tịch có ngài Jack và vợ của Jack đến thăm chủ tịch ah … – tiếng nói của người làm công
-ah rồi.. tôi sẽ xuống ngay! ….- tôi xoay qua nhìn Trâm – không biết mọi chuyện thế nào đây?
-có gì đâu … anh và Jack là bạn thân với nhau mà …
-hả? – câu này làm tôi choáng ngợp .. sao từ tình địch có thể trở thành bạn thân với nhau được …
-hì hì …. Thôi …. Chúng ta xuống dưới thôi… đừn để hai vợ chồng Jack chờ chúng ta ….
-uhm…
Tôi bước xuống lầu với Trâm dìu đi kế bên, chẳng hiểu sao trong người tôi chẳng còn tý sức sống … nó cứ ì ì thật là bực mình ….
-chào chủ tịch caca! – mới xuất viện ổn chứ?? – Jack đến bắt tay rồi ngồi xuống cùng tôi
-caca chắc cũng bớt đi nhiều rồi ha.. lúc ở bệnh viện ai cũng lo lắng! – gương mặt giọng nói này chính là THY.
-Thy là vợ của Jack sao? – tôi nhìn Thy sau đó nhìn Jack
-caca hỏi kì vậy… caca và Trâm đám cưới xong khoảng 1 năm là hai đứa này kết hôn mà…
-ờ … – tôi cười
-hì hì …caca nảy giờ sao đó …. Trâm không biết nửa? cái gì cũng hỏi hết …. Cứ như người mất trí nhớ vậy ah? – Trâm nhìn tôi và nói
-thấy chủ tịch khỏe như thế là ok rồi! Jack đây cũng mừng! việc Jack nhờ caca cái đó từ từ làm cũng được … khi nào caca khỏe thì tính dùm Jack …
-việc gì vậy nhỉ? – tôi bây giờ trong đầu trống lốc
-Jack sợ caca luôn đó …. Jack nhờ caca là …. Cần một nhóm đồ họa chuyên nghiệp …. Thiết kế bộ nhận dạng thương hiệu, sau đó tổ chức một cái event hoành tráng … quảng cáo……. Và mọi thứ ..
-uhm…. Khi nào caca khỏe rồi chúng ta đi Việt Nam một chuyến?
-ủa? Về Việt Nam làm gì?
-Thăm ba vợ của Jack thôi…. với lại muốn cho caca đổi không khí nên mời caca đi!
-uhm… – tôi thầm nghĩ đây sẽ là cơ hội để cho tôi gặp Thuyên, Minh và Nhi , không biết họ đang làm gì vào khoảng thòi gian này
-thấy caca khỏe như thế là đây vui rồi – Jack nói – ủa? Bin đâu? – jack hỏi đứa con trai của tôi
-uhm… hình như nó đang chơi ở ngoài vườn thì phải?
-Con nè! – bé Bin lên tiếng
-ah… cháu iu của ta đây rồi – nhìn Jack đùa với Bin tôi nghĩ Bin rất quý Jack
-sao lâu rồi chú Jack mới qua chơi với con … – bé bin hỏi
-ah… chú phải giải quyết xong công việc nên hôm nay qua thăm con nè! – lúc này bin nó đã ngồi trên đùi của Jack …
-chú nhớ qua chơi thường xuyên với con nha … ba caca bận hoài ah … – nó có vẻ không vui
-qua đây nào con trai – tôi nhìn nó mỉm cười rồi đưa tay ra như muốn nó đến gần tôi
-baba thấy con không vui? – tôi nhìn nó cười
-mẹ nó ba bận lắm, không dẫn con đi chơi được ..
-nếu ba nói với con mai ba dẫn mẹ và con đi chơi thì sao?
-thiệt hả ba?- nó có vẻ rất vui
-uhm.. ba có bao giờ nói dốc con đâu nè!
-dạ! – thế là nó hôn ngay má của tôi một cái cười rất rất vui …
Và buổi tối tại căn phòng ngủ, tôi ngồi dựa lưng ở trên giường, mở cuốn album hình gia đình xem …. Quả thật là cuốn album hình, cho tôi cảm giác thân thuộc, vì có chính tôi ở trong bức hình đó, có những bức hình tôi đi chơi với trâm hồi lúc nhỏ, có tấm hình lúc bé Bin vừa mới sach trong bệnh viện, có một tấm hình tôi nhìn bé bin như đang hát cho nghe…Tôi suy nghĩ một hồi không biết mơ hay thật… hay là gì đó

Lúc đó Trâm đang ở bên bàn trang điểm sức kem ….
-caca! Thoa dùm em sau ót đi… – trâm đến ngồi trên giường đưa kem cho tôi
-uhm… – thế là tôi bắt đầu hai bàn tay của mình thoa kem, chạm nhẹ vào cổ, sau ót thoa đều kem xung quanh, chẳng hiểu sao bàn tay của tôi lúc này nó có vẻ thành thạo quá nhỉ, cứ như chuyện này tôi đã làm hằng ngày và rất rành rọt …- xong rồi em!
-cảm ơn caca nha!
-hì hì … không biết giờ này con mình ngủ chưa nhỉ? – tôi chẳng biết sao lại hỏi như vậy – sao giờ anh muốn qua xem con như thế nào quá. – tôi có một đề nghị
-nếu vậy em và caca qua phòng của con vậy! – Trâm mỉm cười
Cả hai chúng tôi đi qua căn phòng nhỏ bé của đứa con trai chúng tôi, nó đang ngủ … tôi và Trâm bước vào phòng rất nhẹ nhàng, sau đó ngồi xuống giường …. Sửa lại cho bé Bin nằm ngay ngắn, tôi lấy mền đắm cho nó …. Tôi rờ nhẹ hai chiếc má của nó … tôi vẫn không hiểu vì sao… Bin lại có nét giống tôi và Trâm …. Chắc chắn phải có cái gì đó ở năm 2013 về phần nghiên cứu khoa học …. Nên mới có một cuộc đột phá như thế này …. Tôi rất muốn hỏi trâm lý do gì sao bé Bin được sinh ra lại giống tôi và Trâm như vậy … nhưng tôi im lặng … tôi cũng không muốn hỏi ….
-Bin ngủ rất là dể thương! Nhất là sóng mũi nó rất giống anh đó caca!
-uhm… rất giống! – tôi nhìn đứa con của mình mỉm cười – hàng lông mi và cả lông mày nó giống em đó Trâm …
-nó được thừa hưởng những gì tốt đẹp nhất từ ba và mẹ nó … – Trâm mỉm cười
-uhm… có điều anh hơi lo! – tôi bắt đầu băng khoăng
-sao vậy anh? – Trâm hơi ngạc nhiên khi giọng tôi có vẻ nghiêm trọng
-nếu như sau này nó lớn lên …. Đi học ba mẹ của bạn bè nó …. Đều có một nam một nữ … còn chúng ta đều là phái nữ …. Nếu nó hỏi tại sao … anh không biết phải giải thích với nó như thế nào? – tôi nhìn đứa con như muốn xin lỗi vì không cho nó được một “người cha thật sự”
-thật sự em không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào? – câu hỏi của tôi làm cho Trâm bắt đầu suy nghĩ khi bé Bin lớn lên nó sẽ đối mặt với một cái khác nửa là “ba mẹ của nó đều là nữ” không giống như những đứa bạn khác của nó.
-thôi chúng ta cho nó cứ vui vẻ với những gì xung quanh nó…. Nó vẫn đang hồn nhiên hạnh phúc… khi nó lớn anh mong nó sẽ hiểu cho chúng ta… – đôi mắt tôi chợt buồn, lúc này Trâm như một quán tính vô hình đã ôm liền lấy tôi….
-đừng nghĩ nửa caca!
-hì hì … chúng ta ra thôi để cho con nó ngủ…. – tôi mỉm cười sau đó bước ra phòng nhẹ nhàng để không đánh mất đi giấc ngủ ngon của con trai mình ….
Ở phòng ngủ của chúng tôi …
-caca ngủ chưa? – lúc này Trâm đang nằm ở trong vòng tay của tôi, ôm lấy tôi và hỏi
-chưa em? Em em chưa ngủ sao? – tôi hỏi lại
-câu nói của anh làm cho em suy nghĩ rất nhìu…. Không biết đứa con của mình khi lớn lên nó sẽ có suy nghĩ như thế nào nửa? có khi nào nó sẽ bỏ rơi chúng ta không? – giọng Trâm buồn hẳn đi
-uh… anh hy vọng là nó không làm chuyện dại dột đó … – tôi dùng cả hai tay ôm lấy Trâm chặt hơn.
-tuần sau về Việt Nam rồi … có nên dắt theo bé Bin không anh? – Trâm hỏi tôi
-uhm… cho con nó đi theo luôn đi em … cho nó đổi không khí …
-em sẽ nghe lời anh ….
-cảm ơn em! – tôi nói
-sao vậy? – trâm hỏi
-cảm ơn em vì tất cả…. thật sự anh không nhớ là lúc em nói 1 năm chúng ta không gặp nhau là vì sao? Nhưng anh nghĩ để có được ngày hôm nay cũng là có công của em, em còn sinh ra một thiên thần nhỏ bé là bé Bin cho anh nửa…. tạo niềm vui ấm áp cho gia đình này..
-caca nói kì vậy? em là vợ thì em phải như vậy mà! – Trâm mìm cười ôm lấy tôi hạnh phúc
-uhm…. – lúc này tôi nhìn Trâm mỉm cười … sau đó hôn lên tráng thật nhẹ, sau đó là môi…. Cả hai cùng hòa nguyện với những nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng ….
-caca em nhột quá ah! Hihi…– trâm nói khi tôi dời nụ hôn của tôi qua tai và xuống cổ của Trâm [ thế là cả hai cùng “vui” với nhau ]
Một tuần sau tại Việt Nam…..
-Việt Nam thay đổi nhiều quá anh nhỉ? – Thy nói khi đưa mắt nhìn xung quanh… mọi thứ có vẻ hiện đại hơn… văn hóa hơn …. Tinh tế hơn
-uhm… nó không xô bồ như lúc trước – jack nói, lúc này tất cả mọi người đều ở trên xe hướng về khách sạn cao cấp ở Việt Nam
-đúng là có sự thay đổi bất ngờ! – tôi cũng ngạc nhiên không kém
-lát nửa Jack và Thy về khách sạn trước đi nha… caca và Trâm sẽ đến nhà một người bạn của caca…
-ai vậy nhỉ? – tôi tự hỏi, có khi nào là Thuyên ….
-uhm.. ok..
Rồi sau đó Jack và Thy đưa về khách sạn, lúc đó Jack và Thy cùng về nhà của Thy để thăm chủ tịch ngô và bà Mỹ … còn tôi và vợ con tôi theo tôi đoán là đi đến nhà của Thuyên.
Chiếc xe dừng lại một căn nhà cũng khá lơn… nhìn vào cũng rất là đồ sộ …. Có lẽ người bạn này của tôi cũng “rất thành đạt” …
-dạ xin hỏi mấy người muốn tìm ai ah? – một người giúp việc chạy ra hỏi
-ah! Cho tôi hỏi có bà chủ Thuyên ở nhà không? – tôi giật mình khi nghe hai tiếng”bà chủ”
-dạ có ah! Mời vào ah!
-cám ơn!
-mình đến nhà ai vậy ba? – Bé bin hỏi tôi khi tôi đang bế nó trên tay
-ah… đây là nhà của bạn ba hồi đó!
-dạ!
-chúng ta vào thôi! – tiếng của Trâm…
Có lẽ đây là một tương lai tốt đẹp cho cuộc đời của tôi sao???? Vì từ hồi biết thời gian tôi đang ở là 2020 thì mọi thứ như đảo lộn … tất cả đều tốt đẹp ….
Chúng tôi bước vào phòng khách thì thấy một bé gái rất dể thương hình như nó có vẻ lớn hơn bé bin 2 tuổi … nhưng bé gái rất xinh… đúng là nhìn nó giống Thuyên, giống Minh…. Tôi chợt nghĩ về Minh , cái tên” phản vợ” bay giờ nó đang làm gì ở đâu? Có khi nào ở trong căn nhà này không?????
-ủa? cô chú là ai? – đứa bé không nhận ra tôi là nữ nên gọi tôi là chú

-cô chú là bạn của mẹ cháu đây! – Trâm nói rất thân thiện
-ah con nhớ cô rồi…. có môt lần cô ghé qua nhà con phải không? – bé gái lên tiếng làm tôi không biết Trâm ghé qua làm gì????
-uhm… mẹ con đâu!
-dạ! mẹ con đang ở dưới đằng sau với cô nhi đó cô! Để con xuống đằng sau kêu mẹ!
-uhm… cô và chú sẻ chờ …
Thì ra Nhi và Thuyên ở cùng nhau … điều đó có thể Minh đang làm cái gì đó… hoặc đang vất vưởn ở đâu đó … sau mọi việc tệ như thế thì ai còn dám nhận anh ta vào làm …
-mèo! đến mà không nói gì ah? – Thuyên từ đằng sau nhà bước lên, quả thật đã có nét của một phụ nữ từng trải nghiệm, cùng sống gió với đời …
-uhm. Mèo cũng đi đột xuất! – tôi mỉm cười
-Trâm… dạo này khỏe chứ? – Trâm và Thuyên sao có vẻ thân với nhau vậy nhỉ???? Tôi thật có nhiều câu hỏi rất muốn hỏi -,- nhưng nếu hỏi như thế họ sẽ cho tôi là mất trí mất …thôi đành khai thác nghe được gì thì nghe thui….
-Trâm vẫn khỏe! hì hì .. có dẫn cả Bin qua nửa đó! ủa Bin đâu rồi? – trâm quay qua không thấy bé Bin ở đâu … nhìn xung quanh thì thấy nó đang chơi với con của Thuyên …
-đúng là con nít nhỉ?? Thấy nhau là sáp lại liền! – tôi nhìn hai đứa bé mỉm cười
-oh! Chúng ta có đại gia đến đây! – Nhi từ phía sau bước ra
-oh! Nhi! – tôi cũng thấy ngỡ ngàng khi cô nàng tung tăng nhí nhố ngày nào nay đã có nét trưởng thành thật sự …
-dạo này Minh có hay ghé qua thăm con của Thuyên không? – Trâm hỏi, lúc này tôi rất muốn biết minh như thế nào …
-làm sao cho vào được – Nhi tức giận, chuyện cũ đó không thể nào quên được … càng không cho nhìn mặt con …
-uhm….- Thuyên chỉ biết gật đầu và rất buồn, sau đó nhìn đứa con gái của mình
-nhưng dù gì cũng đã gần 8 năm rồi… không lẽ cứ như thế hoài sao? Trâm nghĩ Thuyên nên cho Minh cơ hội sửa chữa …. Trâm được biết là Minh bây giờ như bị hất hũi vậy, ở ngoài đường, xã hội không ai chấp nhận cả…. nhưng Minh đã cố gắng làm mọi việc tốt có thể chuộc lại lỗi của mình… Trâm nghĩ 8 năm cũng là đã nhiều rồi!!!
-Oh! Oh! – tôi nghe mà không biết cái gì … cái gì mà cứ ap úng mở mở là sao??? Tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra … trời ơi … thiệt là bức xúc chứ!!!
-Nhi không đồng ý đâu! – có lẽ Nhi nhất quyết không chịu….
-ai cũng có lần mắc lỗi mà … – Trâm nhìn Thuyên như mong thuyên hãy mở lòng từ bi của mình, để cho Minh còn một con đường để quay về …
-uhm.. Thuyên sẽ suy nghĩ về điều này! – câu nói đó là cho Trâm lóe lên tia hy vọng, sao tôi ở đó mà cứ như người ở trên mây mới rơi xuống vậy … chẳng biết cái gì hết …..
Buổi nói chuyện gặp mặt và đi ăn cùng nhau, mọi người cảm thấy rất vui vẻ với nhau …. Hai đứa trẻ có vẻ cung thân thiết dể gần như nhau …. Nó làm tôi nhớ đến hồi đó tôi và Thuyên cũng thân thiết như vậy??? Khi chúng tôi sắp leo lên chiếc xe để về nhà thì …. Xảy ra một cuộc rượt đuổi cướp …..
Tên cướp đang ôm trong tay mình một sợi dây chuyền bằng vàng, hắn cắm đầu cắm cổ chạy, đằng trước có vật cản gì hắn đều dùng tay làm đổ để chặn tất cả mọi người ở phía sau….. vì thấy an ninh không tốt nên tôi kêu moi người vào trong xe, tránh những cái gì đó không hay xảy ra. Tôi nói với tài xế là gọi ngay cho cảnh sát vì ở đây an ninh không được ổn định, đang xảy ra một vụ cướp ….
-Rầm! – lúc này một người con trai chạy bá vào tôi
-trời ơi! Có sao không anh? – Trâm liền nhảy xuống xe xem tôi như thế nào
-xin lỗi xin lỗi! vì tôi dí tên cướp nên mới đụng trúng anh! – giọng nói quen thuộc mà tôi từng nghe, lúc này tôi mới ngước lên nhìn thì đó là Minh – tôi xin lỗi nhưng tôi phải bắt tên cướp ….
Khi minh chạy đến để bắt tên cướp thì cảnh sát cũng tóm cổ được hắn và đưa hắn về đồn.
-Xin lỗi! ngài không sao chứ? – Minh đến lại gần tôi và xin lỗi , lúc này Minh nhìn tôi và nhận ra được tôi là ai- caca! Phải không?
-uhm! – tôi gật đầu – sao lại ra như thế này! – lúc tôi hỏi thì Thuyên cũng chợt nhận ra Minh, cảm giác của Thuyên như đứng hình nhìn Minh từ trên xuống dưới, đau khổ đau xót cho người chồng của mình! Minh chưa kịp trả lời câu hỏi của tôi thì Minh thấy Thuyên đi chung với tôi, một người con gái sang trọng quý phái, có thể nói xứng đáng được là vợ của một ông hoàng.
-Thuyên! – Minh nhìn Thuyên
-mẹ ơi mẹ sao vậy? – đứa con gái của thuyên đi ra lay lay cái tay của Thuyên, ánh mắt của Minh lúc này như không thể tin vào mắt mình được, thuyên có một đứa con gái …
-cô này là mẹ của con sao? – Minh hỏi đứa bé gái
-dạ phải!
-con tên gì? –Minh
-dạ con tên là ….- đứa bé chưa kịp trả lời
-chúng ta về thôi con …. – khuôn mặt thuyên bắt đầu đỏ lên và bắt đầu có những giọt nước mắt trên má ….thuyên nhanh chóng đưa con mình vào xe, sau đó ôm đứa con vào lòng và khóc, mọi người hiểu, riêng tôi là không hiểu.
-Thuyên! Hãy cho anh biết nó có phải là con của anh không? – Minh đưa mắt nhìn vào trong xe, lấy tay đập cửa kính… – trả lời cho anh biết đi Thuyên. Lúc này tôi chỉ biết đứng quan sát mọi thứ xảy ra … cái quái gì vậy? không hiểu gì hết ….
-chúng ta lên xe thôi caca! – Trâm nói với tôi cái giọng buồn bã
-caca! Xin caca đó! – Minh quỳ xuống năn nỉ tôi
-Minh! Mày làm cái gì vậy? – tôi sock khi thấy Minh quỳ xuống cầu xin tôi
-tao biết tao có lỗi, tao biết tao là người đàn ông tệ bạc … bỏ vợ bỏ con để đi theo những cái không phải của mình, tao xin mày hãy nói với Thuyên tha thứ cho tao, bao nhiêu năm nay, tao rất cắn rứt lương tâm của mình, cố gắng làm những việc tốt, không cần sự cảm ơn, ai nhờ gì làm gì tao cũng cố gắng hết mình, để giúp đỡ …. Tao lạy mày! Caca! … hãy nói với Thuyên… – đứa con gái của Thuyên không biết người đàn ông kia là ai sao cứ lạy lục van xin tôi mãi, đứa bé đó không hiểu tại sao ông ta lại khóc chứ? Ông ta có chuyện gì buồn sao?
-đứng lên đi! – tôi cố gắng dìu Minh đứng lên nhưng không được.
-không! Khi nào mày đồng ý giúp tao thì tao sẽ đứng lên! Nếu không tao sẽ quỳ ở đây mãi …. – tôi rất băng khoăn tôi không thể nhận lời giúp được … vì chuyện này là chuyện của Thuyên ….
-mẹ ơi! Sao chú đó lạy ba hoài vậy? – bé bin thắc mắc khi nhìn ra từ kính xe
-thôi! con đừng nhìn nửa! – Trâm cũng thật khó xử khi có tụi nhỏ ở đây!
-mẹ ơi! – đứa con gái của Thuyên – chú đó hồi nảy nói con là con của chú đó là sao vậy mẹ?
-mẹ! mẹ sẽ nói cho con nghe sau! – Thuyên ôm lấy đứa con và nước mắt chảy, hai đứa trẻ nhìn nhau và không hiểu chuyện gì hết… tại sao người lớn có những chuyện phức tạp và khó hiểu như vậy!!!
-em và Thuyên đưa hai đứa trẻ về nhà trước đi! Có gì anh về sau!- tôi nói với Trâm, sau đó chiếc xe lan bánh đi!!!
-Thuyên! – Minh đứng dậy chạy theo chiếc xe ….
-có lẽ chúng ta nên nói chuyện với nhau. – Tôi nói với Minh sau đó quắt taxi đi đến một quán cà fe gần nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui