Yêu Suốt Một Đời FULL


Tôi từ từ ngồi xuống, hai tay bấu chặt lên gấu quần, từ từ nhìn vào đống giấy tờ bên trên mặt bàn.

Hoá đơn vá màng trinh, không phải của khách hàng mà của bên bệnh viện tư được photo lại nhưng lại có tên tôi.

Trong phút chốc tôi bỗng như bừng tỉnh, văng vẳng bên tai như tiếng sét đánh giữa trời quang.

Hoá ra cuối cùng tất cả mọi chuyện vẫn sáng tỏ và vỡ lở, hoá ra phàm đã làm những việc xấu thì không bao giờ có thể giữ bí mật cả đời.
Bố chồng nhìn tôi, một người đàn ông bình thường chưa bao giờ mắng chửi con cái nay nổi giận chứng tỏ tôi đã chạm vào giới hạn cho phép của ông.

Ông cầm đống giấy tờ đáp thẳng vào mặt tôi rồi rít lên:
– Cô từng bị cưỡng bức năm 17 tuổi, vậy mà cô dám vá màng trinh, lừa dối con trai tôi lên giường với cô để nó phải có trách nhiệm với mình, để nó tìm cách ép tôi giao dự án của Quân Khánh cho mẹ cô.

Cô còn quay clip ép buộc nó phải cưới cô.

Lúc đầu tôi còn tưởng cô và nó đến với nhau là tự nguyện, tôi còn tưởng nó là thằng đàn ông tử tế muốn chịu trách nhiệm vì cướp đi đời con gái của cô.

Không ngờ cô lại lừa dối nó, lừa dối cả cái gia đình này.

Nó nằng nặc bắt tôi đưa dự án cho gia đình cô, tôi vì nghĩ đằng nào cũng là người một nhà, tôi đã từng tin tưởng cô, từng bênh vực cô, từng nghĩ cô là đứa con gái ngoan hiền, trinh trắng không ngờ cô lại làm những trò bẩn thỉu như vậy chỉ vì tiền bạc.

Cô là loại người gì hả?
Chẳng có gì để chối cãi được lúc này, tất cả mọi sự thật được bóc ra từng lớp từng lớp, trần trụi và cũng thật kinh tởm.

Kinh tởm như chính con người tôi, kinh tởm và rẻ mạt không còn từ ngữ nào để diễn tả.

Tôi biết chắc sẽ có ngày này, ngày mà mọi chuyện bung bét và vỡ lở ra, chỉ là không ngờ lại đến sớm như vậy, mà có lẽ không hề sớm, chỉ là đến khi tôi không kịp chuẩn bị, đến khi tôi nhận ra… mình đã yêu Khánh mất rồi! Tôi không dám nhìn vào bố mẹ chồng, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ:
– Bố… con xin lỗi.
– Đừng gọi tôi là bố! Cũng đừng mở mồm ra xin lỗi.

Cô tưởng xin lỗi là xong à? Gia đình tôi cưới cô về, đối xử với cô thế nào mà cô nỡ lòng lừa dối không sót một ai trong cái nhà này? Tôi không hiểu sao vậy mà cô vẫn có thể ăn ngon, ngủ yên, sống hưởng thụ mà không chút áy náy nào?
– Con sai rồi, con xin lỗi bố mẹ!
Bố chồng tôi nghe đến đây dường như không thể nào nghe nổi nữa vung tay hất văng toàn bộ ấm chén trên bàn xuống gầm lên:
– Câm mồm đi! Biết mình sai mà ngay từ đầu sao không biết nghĩ? Sao ngay từ đầu còn lừa dối gia đình tôi? Cô có biết trên đời này thứ gì đánh mất không thể lấy lại được không? Đó là lòng tin.

Cô bị cưỡng hiếp không phải lỗi của cô, nhưng cô lừa dối cả cái nhà này cô là gái trinh có hiểu nó đốn mạt và đê tiện thế nào không? Cô trưng ra cái bộ mặt ngoan hiền lừa dối cả vợ tôi.

Cô hả hê lắm hả? Cô lừa dối người khác cô vui lắm sao hả cô Vân? Không phải thằng Khánh bị cô lừa lọc cho vào tròng, mà cả hai thằng con ngu xuẩn của tôi đều bị cô cho ăn phải cái thứ bùa mê thuốc lú gì hả?
Câu nói cuối cùng của bố chồng khiến tôi hơi sững lại.

Khi nói đến câu ấy gân trên trán ông giật lên như thể đó mới là lý do kinh tởm và khủng khiếp nhất ông thành ra thế này.

Nhưng chính bản thân tôi lại không hiểu ông đang nói gì cả.

Tôi sai, tôi đốn mạt, đê tiện vì lừa dối gia đình chồng, nhưng tôi thì liên quan gì đến anh Quân? Có điều còn chưa kịp hiểu thì mẹ chồng tôi đã đưa tay ôm lấy ngực, bà nhìn tôi mắt đỏ hoe, ánh mắt thất vọng khôn cùng, giọng cũng nghẹn đi:
– Ngay từ đầu tôi cũng nghĩ cô gài bẫy con trai tôi nên không muốn chấp nhận cô.

Nhưng tôi chỉ nghĩ đơn giản cái bẫy đó chỉ là cô lừa dối nó lên giường, cả cô và nó đều là bồng bột ngủ với nhau rồi tự có trách nhiệm với nhau.

Tôi vẫn luôn nghĩ cô là đứa con gái trinh trắng, mới hai mươi mấy tuổi thôi mà không ngờ cô lại làm ra những chuyện như vậy! Quay lại cả clip thì chứng tỏ cô quá bẩn thỉu.

Dường như cô đã phải lên kế hoạch cả một thời gian dài, dường như tất cả mọi người đều bị cô dắt mũi.

Cô coi tình cảm của người khác là trò đùa của mình.

Vì tiền cô bất chấp, đạp đổ mọi thứ, tôi tệ bạc gì với cô? Tôi làm gì có lỗi cô? Ngày cô bước chân về đây tôi chưa thể thương cô nhưng sau này thấy cô cũng biết điều, lại bị người ta hại, tôi thương cô như con gái mình, mọi thứ tôi đều muốn dành cho cô, ngày cô sẩy thai đêm tôi không ngủ nổi vì thương xót.

Đêm nào cũng khóc vì nghĩ tất cả là do tôi, là do tôi không bảo vệ được cô và cháu nội.

Những ngày cô đi thụ tinh cũng vậy, tôi bàn với gia đình không ai được phép làm cô buồn, ngay cả cãi nhau tôi cũng sợ khiến tâm trạng cô ảnh hưởng nên đôi khi có mâu thuẫn với con trai hay chồng tôi cũng cố nín nhịn.

Ngày cô thụ tinh thất bại tôi còn buồn hơn cô, nhưng buồn cũng không dám buồn vì thấy cô khóc lại thương.

Tôi cũng làm mẹ, tôi thương cô vì biết cô mong mỏi có con.

Vậy mà hoá ra tình cảm tôi dành cho cô đối với cô cũng rẻ mạt như chính con người cô?
– Mẹ…
– Cô còn mở mồm ra gọi bố, gọi mẹ? Cô không thấy mình rẻ tiền và bẩn thỉu sao?
Nói đến đây đột nhiên bà khóc, đôi mắt đỏ ngầu đau thương đến tột cùng.

Vừa khóc bà vừa nói:
– Không phải tự dưng mà tôi thương cô, cả một quá trình dài sống cùng nhau tình cảm cũng phải dần mới có.

Nhưng hoá ra tất cả chỉ là vở kịch của cô, tôi tin nhầm cô!
Thấy bà khóc tôi cũng cảm thấy lồng ngực quặn lên.

Tổn thương này tôi gây ra cho bà quá lớn rồi.

Tôi đã từng đoán sẽ có ngày này, chỉ không ngờ lại đau đớn đến vậy.

Bố mẹ chồng đối xử tốt với tôi thế nào tôi đều hiểu.

Nhưng tôi phụ họ mất rồi, lòng tin rốt cuộc rẻ mạt thật! Tôi bán đứng lòng tin của họ ngay từ lúc đặt chân vào cuộc hôn nhân này! Chẳng phải khi cưới nhau tôi đã nghĩ đến ngày này rồi sao? Cớ sao giờ tim lại như có ngàn mũi kim chích, đau không thở được.
Tôi cúi gằm mặt xuống đất.

Dù cho tôi có nguỵ biện trăm ngàn lý do thì sự thật tôi vẫn sai rồi.

Tôi sai thật rồi, sai khi làm tổn thương bố mẹ chồng.

Thế nhưng dù có chọn lại tôi cũng không thể có sự lựa chọn nào khác nữa.
Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng phải đánh đổi, tôi muốn đổi lấy dự án, muốn trả ơn bố mẹ nuôi thì giờ đây tôi cũng phải chấp nhận bản thân mình không có một cái kết có hậu.

Đổ lỗi cho ai được cơ chứ? Bố chồng tôi cũng chẳng nói rồi sao? Bị cưỡng bức không phải lỗi của tôi nhưng lừa dối họ chính là lỗi của tôi.

Tất cả mọi chuyện đều là tôi tự nguyện, tôi lựa chọn.

Một mình tôi mang nhục nhã đã đủ rồi, tôi không thể đổ lỗi cho ai cả chỉ cúi đầu xuống thừa nhận tất cả.

Mẹ chồng nhìn tôi rồi, giọng nói cũng lạnh lùng như muốn cắt phăng toàn bộ mối quan hệ với tôi:
– Cô đi đi! Đi khỏi đây! Nếu cô còn chút tự trọng cuối cùng, thì cô hãy đi đi.

Tránh xa gia đình tôi và con trai tôi ra.
Mặc dù biết kết cục phải là như vậy nhưng thấy mẹ chồng nói đến đây tôi vẫn vô cùng bàng hoàng khẽ nói:
– Mẹ… ơi… con xin lỗi…
– Tôi đã bảo đừng gọi tôi là mẹ! Cô không hiểu à? Cô còn muốn gì? Cô còn muốn dây dưa hay bòn rút gì ở gia đình tôi! Nói cho cô biết cô bắt buộc phải đi, bắt buộc phải rời xa con trai tôi.

Nếu không dự án cũng không còn, không phải dự án không còn mà gia đình cô cũng mất tất cả, một xu cũng đừng mơ, bạn thân cô cũng sẽ không tránh khỏi liên luỵ đâu!

Đầu tôi như có búa gõ mạnh lắp bắp hỏi lại:
– Ý mẹ là…
– Tôi giờ rất mệt mỏi, không muốn tính toán với cô.

Giờ cô và thằng Khánh cũng chẳng có gì với nhau, không con cái, không tài sản, cũng chẳng có gì phải luyến tiếc, chẳng có gì để ràng buộc.

Ban đầu tôi mong cô có con, nhưng giờ nghĩ lại không có cũng tốt, ít nhất để giờ đây gia đình tôi cũng không bị cô lấy bất cứ thứ gì ra để trao đổi nữa.
Không con cái, không ràng buộc.

Tôi bất giác thấy tim mình đau như thắt.

Đã từng mong mỏi biết bao nhiêu một bé con, đã từng cùng nhau đi đến đoạn đường này, đã trải qua những đau đớn khi tiêm những mũi tiêm vào người.

Nhưng có lẽ ông trời cũng không muốn tôi có con với anh, không muốn có bất cứ điều gì ràng buộc hay níu kéo, không có gì cả.

Như vậy cũng tốt đúng không? Ít ra giờ đây ngoài đoạn tình cảm kia chúng tôi chẳng còn gì khác cả, mà không có gì chia tay cũng dễ dàng hơn.

Chia tay cũng tốt, càng sớm càng bớt đau khổ.

Mẹ chồng tôi lại tiếp tục nói:
– Dự án đã giao cho mẹ cô tiếp tục làm, tôi không đòi hỏi cô phải trả lại bất cứ thứ gì, tôi cũng sẽ giúp bố cô nhanh chóng tìm được thận để ghép.
– Nhưng… mẹ à…
Có lẽ mẹ chồng tôi nghĩ tôi dùng dằng, dây dưa không muốn đi nên gào lên:
– Nhưng? Cô còn muốn nhưng cái gì? Đó là giới hạn cuối cùng của tôi! Nếu cô cố chấp không chịu rời đi… tôi sẽ lấy lại dự án, đoạn clip của bạn cô có bị phát tán cũng là do cô! Chắc cô không muốn bạn cô cả đời này không lấy nổi chồng đâu nhỉ? Chắc cô sẽ không khốn nạn đến mức giương mắt nhìn đoạn clip bạn cô bị cưỡng hiếp phát rán khắp nơi đâu đúng không?
Tôi nghe đến đây, một cảm giác đau đớn chạy dọc toàn thân.

Cái Nguyệt bị cưỡng hiếp từng bị tung clip lên mạng, sao mẹ chồng tôi biết chuyện này? Toàn thân tôi như có lớp băng lạnh bao kín sợ hãi đến tột cùng.

Có lẽ mẹ chồng tôi phải hận tôi kinh khủng lắm mới lấy điểm yếu nhất của tôi ra để doạ.

Cả người tôi bàng hoàng, kinh hãi, rồi bất chợt túm tay bà run rẩy nói:
– Mẹ! Mẹ không được làm như vậy.

Mẹ, mẹ muốn trừng phạt thế nào cứ trừng phạt lên con, xin mẹ đừng đụng đến cái Nguyệt.
– Tôi sẽ không đụng đến bất cứ ai nếu cô cuốn xéo khỏi đây! Nhân tính của tôi có giới hạn thôi.

Còn cô đã cố chấp thì cả bố mẹ cô lẫn bạn cô đều sẽ không yên đâu!
– Con đi! con sẽ đi! Con sẽ rời xa anh Khánh, nhưng… mẹ cho con thời gian được không? Bất cứ điều gì con cũng sẽ làm theo lời mẹ, nhưng cho con thêm chút thời gian… giờ… con chưa biết phải nói thế nào với anh ấy cả.

Con xin mẹ cho con chút ít thời gian được không? Con xin mẹ.
– Cô biết cách lừa dối con trai tôi, lừa dối cả nhà tôi sao giờ lại không biết đi thế nào?
– Con biết mẹ ghét con, nhưng thật sự con chưa biết phải làm thế nào.

Con sẽ đi, chắc chắn sẽ đi nhưng mẹ cho con thêm chút ít thời gian.

Mẹ biết tính anh Khánh rất cố chấp, mẹ cho con thêm ít thời gian được không?
– Làm thế nào thì làm, tôi cho cô nửa tháng! Nếu không tôi sẽ tự mình có cách.

Còn giờ cô cút ra khỏi cái nhà này luôn đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô.
– Vâng ạ.
Thực ra không phải tôi dùng dằng không buông, không phải tôi muốn níu kéo điều gì cả.

Chỉ là tôi sợ rằng không biết phải nói gì, làm gì để kết thúc mối quan hệ này, để chia tay Khánh, để rời xa anh! Biết kết thúc này là xứng đáng dành cho mình, cớ sao tôi phải đau lòng như vậy? Là bởi tôi yêu Khánh, yêu đến mức không muốn xa rời hay sao? Tôi yêu anh? Tôi xứng sao? Tôi có xứng hay không? Anh không để tâm thì đã sao? Tôi có thể tiếp tục bên cạnh anh, yêu anh bất chấp mặc kệ tất cả mọi chuyện được sao? Một lần sai đã quá đủ rồi, dự án lấy được rồi, tiền bạc có rồi, bố tôi cũng được cứu rồi, cũng sẽ được thay thận mọi thứ đều đã nằm trong sự tính toán của tôi hết rồi, tôi phải đi thôi.

Lòng tự trọng còn sót lại duy nhất khiến tôi biết tôi không thể nào ở đây thêm nữa.

Tôi không biết vì sao bố mẹ chồng tôi lại biết chuyện, nhưng giờ phút này tôi cũng không quan trọng nữa.

Cả đời này tôi không thể sống trong sự lừa dối, có lẽ như vậy càng tốt.

Tôi không thể mở miệng ra thừa nhận nói thì có người nói thay tôi rồi.

Tuy rẻ mạt, nhưng ít ra tôi cũng còn chút tự trọng sót lại.

Đã không đủ can đảm để nói ra, tôi lựa chọn việc giấu bố mẹ chồng, lại bẩn thỉu gài bẫy con trai họ, bấy nhiêu thôi tôi cũng hiểu mình phải làm gì lúc này.

Có thể tôi đúng với bố mẹ nuôi, nhưng tôi xuất hiện ở nơi này lại xào xáo sự yên bình của người khác.

Khi tôi đang định lên phòng lấy quần áo thì mẹ chồng tôi bất chợt lên tiếng:
– Cô định làm thế nào?
– Con… con cũng không biết.

Tạm thời con sẽ qua nhà bố mẹ nuôi…
– Tạm thời nói với thằng Khánh bố cô sắp thay thận, mẹ cô phải trong viện chăm sóc, cô qua ở cùng Thỏ! Còn chuyện dự án gia đình tôi vẫn để cho mẹ cô làm cũng sẽ cho người giúp sức cho xong.

Sau đó thì tìm cách nào để chia tay dứt khoát với nó hoặc biến đi thật xa để nó không tìm được ra cô nữa.
Tôi cúi gằm mặt xuống gật đầu rồi lặng lẽ lên phòng, sự tử tế của bố mẹ chồng càng khiến tôi ân hận và day dứt vô cùng.

Loại con gái như tôi, không còn trinh nguyên bẩn tưởi, tanh hôi đâu xứng đáng bước chân vào đây.

Đã vậy tôi còn cùng gia đình lừa dối bố mẹ chồng, có ngàn chậu nước cũng không gột sạch nổi sự nhơ nhớp này.

Mẹ chồng tôi hôm nay đã khóc, bố chồng tôi hôm nay đã nổi giận có lẽ họ đau lòng và tổn thương lắm.
Khi lên đến phòng tôi khẽ ngồi sụp xuống ôm lấy gối.

Không hiểu dưới kia tôi đủ lí trí và bình tĩnh, nhưng khi bước chân lên căn phòng bỗng ngồi xuống khóc nức nở.

Mới hôm qua còn nằm cạnh nhau, còn vẽ tương lai sau này hôm nay đã khác.

Trên chiếc giường kia tôi và anh đã từng bên nhau ngủ không biết bao nhiêu đêm, từng thứ, từng thứ đều quen thuộc đến đau lòng.

Lẽ ra tôi không nên yêu anh thì tốt hơn, để ít ra giờ phút này cũng sẽ không đau đớn như vậy.

Nhưng phải làm sao đây? Phải làm sao đây khi tôi đã yêu anh thật rồi.

Những ngày khốn khó đi cùng nhau, những ngày đau thương khi con tôi mất anh chăm sóc tôi, kiên nhẫn ở cạnh tôi, những ngày làm IVF đau đớn anh lặng lẽ chườm bụng cho tôi bằng túi sưởi ấm áp, túi sưởi vẫn đặt ngay ngắn trên bàn nhưng tôi và anh lại kết thúc rồi.
Khi đứng dậy dọn quần áo trong tủ, tôi phát hiện ra tủ quần áo của mình cũng chẳng có gì.

Chỉ là lúc nhìn thấy bộ quân phục của Khánh treo trong tủ tôi lại lòng như có ai cứa.

Hương thơm từ bộ quân phục phả vào mũi tôi, mùi hương này là mùi mà tôi yêu thích nhất trên đời.

Tôi đưa mũi sát lại gần cố hít lấy, hoá ra cuối cùng tôi cũng nhận ra yêu một người mà biết rõ không có tương lai nhưng vẫn đâm đầu, vẫn hi vọng về một tương lai tốt đẹp, để bây giờ kết cục cay đắng nhân đôi… thì hi vọng cũng biến thành tuyệt vọng.

Lẽ ra tôi không nên yêu anh! Đúng! Không yêu thì không đau.

Đáng tiếc tôi lại rất ngu ngốc, yêu thật rồi thì phải trách ai đây? Trách ông trời hay trách chính bản thân mình?

Dọn xong quần áo tôi ngồi xuống nhặt đồ đạc bất chợt phát hiện cuốn sách anh Quân tặng tôi không còn nữa.

Dù đã lục tung hết nhưng vẫn không thấy đâu.

Lúc này chị Hương cũng đi phơi quần áo xuống.

Tôi đứng dậy đi về phía chị rồi hỏi:
– Chị Hương, sáng giờ có ai lên phòng em không ạ?
Chị Hương nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, chắc có lẽ cũng đoán lờ mờ có chuyện gì nên thật thà bảo:
– Lúc trưa ông bà có lên phòng cô, ông bà có vẻ giận lắm, đến lúc xuống tôi thấy có cầm theo quyển sách… lúc ấy thấy ông bà còn hình như còn giận hơn nữa, ông đáp cả quyển sách xuống đất.

Chúng tôi chưa bao giờ thấy ông giận như vậy cả, cũng không biết có chuyện gì…
Chị Hương nói xong thì đi xuống, còn tôi vẫn ngây người nhìn theo.

Chuyện tôi lừa dối gia đình chồng không có gì phải bàn cãi nữa, nhưng rốt cuộc vì sao bố chồng tôi lại nhắc đến anh Quân, chẳng lẽ vì quyển sách ấy mà họ hiểu nhầm tôi ngoài dụ dỗ Khánh còn dụ dỗ cả anh Quân hay sao?
Nhặt xong quần áo, đồ đạc tôi đi xuống nhà.

Tuy không còn khóc nữa nhưng từng bước chân vẫn nặng nề như đeo cả một tảng đá.
Bố mẹ chồng tôi thấy tôi xuống không ai nói gì, tôi khẽ chào một tiếng rồi đi ra ngoài.

Mãi đến khi ra đến cửa mẹ chồng tôi mới cất lời:
– Thằng Khánh nó có tình cảm với cô là thật, tính cách nó cũng rất cố chấp, thế nên tốt nhất giờ cô nghĩ xem cô hãy biến đi đâu thật xa để nó không tìm được cô.

Đó là cách tốt nhất để nó quên cô!
– Vâng! Con hiểu rồi.
Bố mẹ chồng tôi không nói thêm gì nữa, tôi cũng lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự ấy nhìn bầu trời trong xanh như sắp hoá mây đen.

Ngồi trên taxi tôi đã nghĩ rất nhiều xem phải đi đâu, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại vẫn lựa chọn về nhà.

Dù sao kết cục này cả tôi và mẹ nuôi đều đoán được rồi, tôi cũng không còn nơi nào để đi chỉ còn duy nhất ngôi nhà ấy.

Dù sao tôi và Khánh đúng là cũng chẳng có ràng buộc gì, con cái không, tài sản không, thụ tinh cũng thất bại, tôi lại mổ kẹp vòi trứng rồi nên chắc chắn càng không thể sinh con tự nhiên được.

Mà đã như thế tôi lấy tư cách gì mà níu với kéo đây? Mẹ chồng tôi đã làm đến bước này tôi lấy đâu dũng cảm mà đương đầu? Về đến nhà trời cũng đã tối hẳn, lúc mẹ tôi thấy tôi xách valy vào thì hơi khựng lại.

Có điều dù mẹ đoán ra hay không đoán ra tôi cũng không còn tâm trí để ý nữa.

Giờ tôi thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn được nằm một mình, muốn được ngủ một giấc thật dài.

Mẹ tôi thấy vậy cũng không hỏi thêm gì chỉ xách valy vào giúp tôi rồi giục tôi đi tắm, còn bà ra ngoài ngồi lặng lẽ bên sofa.
Tắm xong tôi nằm trên giường trân trân nhìn lên trần nhà.

Cứ tưởng về đến nhà mình cảm giác sẽ bình yên hơn, thế nhưng tôi lại quên mất rằng căn phòng này là căn phòng tôi và Khánh đã ngủ với nhau đêm đầu tiên.

Tôi không khóc, chỉ là tâm can như có ai xé nát ra, không muốn nghĩ mà cũng chẳng thể nghĩ nổi ra điều gì khác nữa chỉ nằm vô hồn như vậy đến khi thiếp đi.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy mẹ tôi và Thỏ cũng đang chờ tôi ra ăn sáng.

Mẹ tôi không hỏi tôi gì cả chỉ nói:
– Sáng nay bên phía cậu Khang vừa gọi cho mẹ bảo đã tìm được đồng ý hiến thận cho bố con.

Đợi thêm một thời gian thích hợp sẽ tiến hành thay thận, có lẽ sẽ sớm thôi, khả năng là trong một hai tuần nữa.
Lẽ ra đây phải là chuyện vui nhưng ánh mắt mẹ tôi lại mang một nét buồn man mác.

Đúng là người có quyền có thế, gia đình tôi chờ đợi bao nhiêu ngày tháng, nhờ anh Khang liên hệ cũng không bằng một câu nói của bố mẹ chồng tôi.

Nhưng càng như vậy tôi càng cảm thấy lòng mìn nặng nề hơn, giống như không thể còn lý do nào để tôi ở cạnh Khánh nữa khi mà bố mẹ chồng tôi đã tử tế đến mức này! Tôi biết chắc khi tôi về đây mẹ tôi cũng hiểu lý do vì sao rồi, nhưng có lẽ thấy tôi không muốn nói gì nên mẹ mới không hỏi.
Ăn sáng xong tôi vốn định vào phòng nằm thì Khánh gọi điện cho tôi.

Lúc biết tôi ở bên nhà bố mẹ nuôi anh không nói gì cả nhưng khi tôi và mẹ nuôi đang dọn bát đĩa thì đã thấy tiếng xe của Khánh.

Hôm nay anh vẫn phải trực nên thấy anh tôi rất ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao anh lại ở đây? Không phải anh đang trực sao?
– Sáng phải chạy đi lấy văn nên anh tranh thủ qua đây luôn.

Anh đói quá, có gì ăn được không, còn chưa kịp ăn sáng nữa.
Tôi nghe Khánh nói đến đây, chỉ là câu nói bình thường thôi mà lại bất giác chua xót vô cùng.

Mọi thứ với anh vẫn đang hết sức bình thường còn mọi thứ với tôi thì lại đang như bão giông cuồn cuộn.

Cảm giác biết phải chia xa, nhưng lại cố gắng như không có chuyện gì xảy ra giống như có ngàn mũi kim đâm vào ngực mà vẫn phải bình thản.

Mẹ tôi thấy như vậy thì vừa dắt Thỏ vừa nói với Khánh:
– Thời gian này bố con chuẩn bị thay thận nên mẹ nhờ Vân sang bên này chăm Thỏ một thời gian đến khi bố con thay thận xong.

Nhà neo người nên cũng chẳng nhờ được ai nữa… con thông cảm cho mẹ nhé.
Khánh nghe xong thì đáp lại:
– Mẹ! Người một nhà cả mẹ đừng nói những lời khách sáo như vậy.

Bố được thay thận là mừng rồi, có việc gì vợ chồng con giúp được mẹ cứ bảo con.
Mẹ tôi bất chợt xoay người đi, giống như không dám đối diện với ánh mắt chân thật ấy của Khánh, kéo Thỏ lại rồi đáp:
– Thế hai đứa cứ ngồi đây, mẹ đưa em đi khám răng rồi ra viện với bố, chiều Vân qua đón em giúp mẹ.
Khi mẹ tôi và Thỏ đi khuất tôi cũng nấu xong cho Khánh bát phở.

Bình thường có bao nhiêu chuyện muốn nói, nay cố gắng tỏ ra bình thường nhưng vẫn thấy khó khăn vô cùng.

Mãi sau tôi mới cất lời hỏi lại:
– Ăn xong anh phải đi trực luôn hả?
– Mai anh phải đi xuống Quảng Ninh công tác đến thứ ba mới về, nãy xin lãnh đạo chạy ra lấy văn nên tranh thủ qua đây nhưng chắc chỉ ăn sáng xong phải về rồi.

Tuần sau anh nghỉ trực, ở nhà nghĩ xem muốn đi đâu, ăn gì anh sẽ bù cho sau nhé!
Nghe anh nói tôi cũng không kìm được mắt cũng ngân ngấn lệ quay mặt đi, cánh tay như muốn được ôm chặt lấy anh nhưng lại chỉ buông thõng.

Ăn sáng xong Khánh cũng cầm sấp tài liệu rồi bảo với tôi:
– Chắc anh phải đi trực luôn rồi, về chuẩn bị tài liệu văn bản để mai đi công tác nữa.

Có mấy chuyện này định nói với em mà thôi anh về rồi nói sau vậy! Mấy chuyện liên quan cả đến việc em bị đánh nhầm, anh nghĩ kết quả sắp có rồi.

Đợi anh nhé!
Không hiểu sao khi nghe Khánh nói đến câu này tôi không thể để ý đến chuyện bị đánh nhầm nữa mà lại cứ có một linh cảm gì đó rất lạ, giống như kết cục của chúng tôi sắp đến hồi kết thúc rồi.

Nghĩ đến đây tôi bỗng thấy lồng ngực nhức nhối không kìm được liền đứng dậy, giang tay rồi ôm chặt lấy anh.


Cả người tôi áp vào ngực anh, nghe được cả tiếng tim đập, nghe được từng hơi thở quen thuộc.

Không phải tôi không muốn dứt khoát rời xa anh, không phải tôi muốn níu giữ lại điều chỉ là giờ đây đối diện với anh cũng vô cùng khó khăn.

Không biết mở lời nói chia tay ra sao, không biết phải rời xa bằng cách nào.

Nhưng… lúc này đây, tôi cũng muốn bên cạnh anh thêm chút thời gian ít ỏi này.

Để tôi được gần bên anh một chút nữa thôi, một chút nữa thôi có được không? Anh thấy tôi như vậy thì vuốt vuốt tóc tôi rồi bảo:
– Thứ ba anh về rồi mà.

Ngoan nhé!
Nói rồi anh khẽ cúi xuống nâng cằm tôi lên, đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Môi anh lúc nào cũng ấm áp như vậy nhưng nay tôi bỗng dưng lại thấy lạnh lẽo vô cùng, nụ hôn dài chất chứa yêu thương, nhớ nhung nhưng tôi tưởng như nụ hôn ly biệt, chia xa.

Đến khi hôn xong anh còn hôn lên trán tôi sau đó mới đi ra ngoài.

Khi anh đi tôi vẫn cố nở một nụ cười, thế nhưng anh vừa ra đến cổng tôi cũng vội vàng chạy ra cửa kính nhìn theo.

Đến tận khi xe của anh đi khuất tôi vẫn lặng lẽ đứng đó rồi cuối cùng ngồi xuống ghế, khoé mắt cũng ướt từ bao giờ.

Rốt cuộc cớ sao cuộc đời lại đau đớn và trái ngang đến thế? Rốt cuộc tôi và anh kiếp trước đã nợ nhau những gì? Rốt cuộc chỉ là yêu thôi sao lại khổ sở đến như vậy?
Sáng hôm sau tôi đưa Thỏ đi học rồi đến Thiên Luật.

Suốt từ lúc đi làm tới giờ số thời gian tôi nghỉ có khi ngang ngửa với đi làm.

Mặc dù là lý do chính đáng, cũng là nghỉ không lương nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy, nay lại xảy ra chuyện thế này nên suốt một đêm suy nghĩ tôi quyết định thôi việc ở Thiên Luật.

Lúc nộp đơn anh Hải cũng không hỏi gì, nhưng quả thực làm sếp mà gặp nhân viên như tôi nếu không phải vì quen biết có lẽ cũng sẽ cho nghỉ việc từ lâu rồi.

Nộp đơn xong tôi định bắt taxi về thì thấy một chiếc ô tô sang trọng cũng đỗ ngay ở cổng, bố đẻ tôi từ trong ô tô bước xuống.

Lần này tôi không kinh ngạc, cũng chẳng né tránh chỉ đứng đó nhìn ông.

Còn ông nhìn thấy tôi như đã chờ cả một lúc liền vội vã đi tới nói như thể tôi sẽ bỏ đi ngay:
– Vân! Gặp bố một lúc được không?
Tôi nhìn ông, trong lúc tâm trạng khốn cùng thế này lẽ ra không hề muốn gặp bởi với tôi đến giờ mọi chuyện quá đủ mệt mỏi rồi.

Nhưng thấy ông năm lần bảy lượt tìm đến tôi cũng không thể trốn tránh mãi, vả lại tự dưng nghĩ đến chuyện hôm trước gặp ông xong thì bị đánh, cả tờ ADN lẫn card visit đều biến mất trong lòng vẫn chưa hết khúc mắc nên cũng muốn giải quyết mọi chuyện cho xong nên cuối cùng đồng ý cùng ông ra quán cafe gần đó ngồi.

Tôi gọi một cốc nước trà chanh, còn bố tôi gọi một cốc bạc xỉu.

Vừa ngồi xuống bố tôi đã cất tiếng trước:
– Lần trước gặp con chưa kịp chờ con tìm đến thì bố phải đi công tác nước ngoài mới về mấy hôm nay.

Lúc về có tìm đến công ty con nhưng hôm đó người ta bảo con nghỉ việc, sáng nay tình cờ đi qua thấy con ở đây chờ con luôn.

Vân! Bố biết bao nhiêu năm nay bố có lỗi với mẹ con con, bỏ rơi con… bố không xứng làm bố…
Nghe ông nói đến đây, tôi bất giác cảm thấy nực cười vô cùng.

Nực cười và cũng đau lòng cho chính bản thân mình.

Từ nhỏ tới lớn một gia đình hạnh phúc không có, đến lớn lên tưởng như có hạnh phúc rồi hoá ra tất cả cũng chỉ là một thứ ảo tưởng do tôi tự vẽ vời lên.

Bố tôi thấy tôi thái độ lạnh nhạt như vậy, hai tay đan vào nhau, ở tuổi này ông vẫn phong độ, đẹp trai đủ hiểu bao nhiêu năm nay ông sống cũng rất tốt.

Còn tôi bao nhiêu năm khổ sở bất hạnh đã ai từng nhìn ra chưa? Ông lại nói tiếp:
– Bố biết con rất khó có thể chấp nhận bố nhưng bố thật sự là bố đẻ của con, cùng chung dòng máu, huyết thống với con.

Thậm chí đến ngay cả nhóm máu AB của con cũng di truyền từ bố… mũi, môi đều rất giống bố chỉ có đôi mắt giống mẹ con mà thôi.

Bố chỉ có hai đứa con gái duy nhất… trong đó đứa còn lại là con… bố rất muốn… rất muốn nhận con, bố không muốn huyết thống của mình lưu lạc ngoài đường, không muốn…
– Không muốn sao năm ấy còn bỏ rơi mẹ con tôi? Bỏ rơi tôi khi còn là bào thai? Chẳng lẽ cứ gọi một tiếng bố thì sẽ là bố?
Nghe tôi hỏi như vậy bố tôi hơi cúi đầu xuống, rất lâu sau mới đáp:
– Là lỗi của bố! Bố sai ngàn vạn lần sai.

Giờ có lẽ nói gì cũng không thể cứu vãn nổi sai lầm của mình năm ấy.

Bố không muốn nguỵ biện chuyện ấy… chỉ mong con có thể mở lòng ra đón nhận bố.

Con suy cho cùng vẫn là con gái của bố, máu mủ ruột thịt.

Năm mười bảy tuổi thật sự bố đã đi tìm con nhưng mẹ con không nhận.

Mấy năm sau bố hoàn toàn mất liên lạc bặt vô âm tín đến giờ mới tìm được con.

Bố không ép con phải nhận bố luôn, cũng nghĩ cái gì cũng cần thời gian chỉ là mong con biết con là con gái của bố.

Cuộc đời này ai cũng sẽ có sai lầm, bố hi vọng con cho bố được sửa sai.

Được không con?
Thật ra những lời nói của bố tôi rất chân thành, nhưng giữa lúc này tôi cảm thấy bản thân chưa thể tiếp nhận bất cứ điều gì.

Những hoang hoải trong lòng đã đủ khiến tôi thật sự rất muốn được yên tĩnh lúc này.

Vả lại cứ nghĩ đến lời mẹ đẻ tôi lại, lại nghĩ đến chuyện tôi bị đánh, nghĩ ông có gia đình rồi nên hỏi:
– Vợ ông là người thế nào? Có chấp nhận ông nhận tôi hay không?
Nghe đến đây bố đẻ tôi bất giác hơi sững sờ lại, trong giây lát cảm giác khi nhắc đến vợ ông có chút bối rối và hoang mang hỏi lại:
– Sao con lại hỏi thế?
– Hôm ông đến tìm tôi ở công ty ngay chiều ấy tôi đã bị đánh, card visit và cả tờ xét nghiệm ADN cũng biến mất, tôi rất muốn biết chuyện chuyện đó có liên quan gì đến bà ấy hay không? Năm mười bảy tuổi tôi đã từng gặp vợ ông đến tìm mẹ tôi, dùng rất nhiều từ ngữ kinh khủng để doạ nạt mẹ tôi.

Tôi không nghĩ bà ấy sẽ chấp nhận để ông nhận tôi đâu!
Lần này tôi bỗng thấy toàn thân bố đẻ chợt bất động.

Cả gương mặt như sửng sốt và đầy kinh ngạc, khoé môi mấp máy gì đó nhưng rồi cuối cùng ông không nói nữa, giống như đang suy nghĩ, lại giống như không tin nổi, rất lâu sau ông mới nuốt nước bọt lôi lại trong túi ra chiếc card visit khác đưa rồi bảo tôi:
– Đây là số điện thoại cũng là địa chỉ liên hệ của bố.

Con yên tâm, không ai có quyền ngăn cả bố và con nhận nhau cả.

Nếu như thật sự hôm đó con bị đánh có liên quan đến bà ấy… bố sẽ giải quyết… bố sẽ tìm hiểu.
Nói đến đây điện thoại của ông rung lên, có lẽ vì có việc gấp nên ông khẽ nói với tôi:
– Bố giờ phải về công ty họp, nếu như có chuyện gì con cứ gọi vào số của bố.

Bố rất muốn biết rốt cuộc con bị đánh là thế nào? Lúc nào rảnh con gọi bố, bố con mình sẽ nói chuyện rõ ràng hơn.
Khi bố đẻ tôi đi khuất tôi vẫn cầm card visit nhìn rất lâu.
“Nguyễn Văn Hùng
Chủ tịch tập đoàn Hùng Thịnh”
Từ nhỏ tôi đã nghĩ, nghĩ rất nhiều nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tôi lại là con gái của một vị đại gia, chủ tịch của một tập đoàn.

Nhưng cũng chỉ là thứ con rơi vãi, đến tận ngày hôm nay mới được đón nhận.

Tôi cũng không thể mường tượng ra cảm xúc của mình thế nào, cuối cùng cất tấm card đi rồi trở về nhà! Tự dưng tôi cứ cảm thấy từ ngày bố đẻ tôi xuất hiện rất nhiều chuyện liên tiếp xảy đến với tôi.

Chắp nối mọi thứ lại xem chừng như không liên quan nhưng bất giác tôi lại nghĩ… có khi nào đến ngay cả chuyện bố mẹ chồng tôi biết bí mật kia… cũng là do vợ của ông hay không? Nhưng rồi nghĩ mãi, nghĩ mãi tôi vẫn chẳng thể nghĩ ra điều gì chỉ càng cảm thấy đầu óc rối như tơ vò.
Buổi tối mẹ nuôi tôi từ viện về, cả tôi và mẹ vẫn như vậy, chỉ nói đến chuyện bố tôi tuyệt nhiên không ai đả động gì đến chuyện của tôi.

Thật ra không phải tôi cảm thấy oan ức, cũng không phải cảm thấy không cam tâm, càng không phải tôi đang nguỵ biện cho sai lầm của tôi bởi ngay từ đầu tôi cũng xác định chuyện hôm nay phải diễn ra rồi.

Thế nhưng trong lúc ăn cơm tôi tự dưng nghĩ đến chuyện bố mẹ chồng lên cầm quyển sách của anh Quân với thái độ tức giận, nghĩ đến lời nói của bố chồng, lại nghĩ rốt cuộc không hiểu vì sao bố mẹ chồng tôi còn nhắc đến đoạn clip nào mà mẹ tôi từng quay lại nên lúc Thỏ đi ra ngoài tôi có hỏi mẹ tôi:
– Lần trước… lúc con và anh Khánh ngủ với nhau… mẹ đã từng quay clip lại đúng không? Đoạn clip đó… ngoài mẹ và anh Khánh còn ai biết không?
Mẹ tôi nghe đến đây, ánh mắt hơi kinh ngạc quay lại đáp:
– Không ai biết cả, sau đó cậu ta có nói không cần mang clip ra doạ, cậu ta sẽ cưới con nên sau đó mẹ đã xoá rồi.


Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì? Mẹ không muốn đoán… có phải… nhà người ta… đã biết cả rồi không?
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Mẹ tôi không sửng sốt nhưng ánh mắt đỏ lên.

Tôi không muốn nhìn mẹ như vậy, không muốn nhìn thấy mẹ hối lỗi hay đau lòng bởi bao nhiêu năm nay bố mẹ nuôi tôi chẳng màng lợi ích, anh trai cũng vì tôi mà chết, tôi không có gì để oán trách, càng không có gì phải trút tất cả chuyện này lên đầu bố mẹ nuôi cả.

Chỉ là trong lòng đến giờ vẫn thắc mắc một điều… rốt cuộc vì sao bố mẹ chồng tôi biết tất cả, vì sao còn liên quan đến cả anh Quân nữa?
Ăn cơm xong tôi đưa Thỏ vào giường ngủ cùng tôi.

Lúc này Khánh cũng gọi cho tôi, thấy tôi nằm cùng Thỏ anh liền nói:
– Mai chiều tối anh về đến Hà Nội, tối mai anh đưa hai chị em đi ăn rồi tối ra bờ hồ chơi nhé!
– Mai anh về không ăn cơm với bố mẹ à mà lại qua đón em với Thỏ?
– Thấy mẹ bảo mai có lịch cắt điện ba tiếng lận, bố mẹ tối mai cũng ra ngoài ăn đưa tất cả mọi người, cô Hồng, cô Trung chị Hương ra ngoài ăn luôn, với lại mới đi công tác về nên muốn gặp em trước.
Tôi thấy anh nói vậy trong lòng cũng cảm thấy buồn vô hạn.

Mẹ chồng tôi chỉ có tôi nửa tháng thôi, mà mấy ngày đã trôi qua rồi.

Tôi bỗng muốn được ở bên anh thêm vài ngày trọn vẹn.

Giờ hãy quên đi mọi chuyện, cứ làm ra vẻ thản nhiên không có chuyện gì như mọi ngày, giờ cứ gạt bỏ tất cả để bên anh không phải tốt hơn sao? Đằng nào thời gian cũng không còn nhiều nữa, được ở bên cạnh một ngày với tôi chẳng phải cũng đáng quý lắm hay sao?
Sáng hôm sau tôi đưa Thỏ đi học rồi về dọn dẹp đến trưa rồi nấu cơm mang qua cho bố.

Mẹ tôi ở công ty tranh thủ chiều mới vào viện.

Thăm bố xong tôi vốn định về nhà thì nhận được điện thoại của mẹ đẻ tôi.

Từ lúc gặp mẹ trước đợt chuyển phôi tôi không gặp lại mẹ thêm lần nào nữa, thi thoảng có nhắn tin hỏi thăm, đến giờ tôi cũng bình thường dần lại với mẹ.

Khi vừa nhấn nút nghe đã nghe tiếng mẹ cất lên:
– Vân! Sáng nay mẹ ra viện phụ sản khám lại, chiều con có rảnh không, mẹ có chút đồ gửi cho con rồi mẹ hãy về.
Chiều nay Khánh về, tôi định hẹn mẹ tối tôi sẽ qua thì mẹ đã lại nói tiếp:
– Cũng không có gì quan trọng, có ít đồ của ngoại với món quà lần trước cô Hà cầm của con, đợt trước gặp lại cô ấy đưa cho mẹ nhờ gửi đến con mà chưa có dịp nào để mẹ mang qua cho con được.

Nếu tối con không rảnh thì mai cũng được, hoặc con ở đâu để mẹ mang qua cho con.
Món quà cô Hà cầm của tôi? Chẳng phải là món quà năm mười bảy tuổi người công an cứu tôi đã từng tặng tôi sao? Nếu mẹ không nhắc đến có lẽ tôi cũng sẽ quên đi.

Sáu năm đằng đằng trôi qua, món quà ấy giờ cũng chẳng biết còn vẹn nguyên không, người tặng ấy còn có nhớ ra tôi hay không? Thế nhưng đó là món quà tôi đã từng rất mong chờ, đó là người tôi rất muốn nói lời cảm ơn, cũng là người khiến tôi cảm thấy có lỗi và day dứt nhất.

Ít ra tôi cũng muốn biết món quà đó là gì, dù chẳng còn nguyên vẹn vẫn muốn nhận, vẫn muốn biết người đó là ai để có thể nói ra một lời cảm ơn và cả xin lỗi chân thành nhất bởi năm ấy đã khiến anh phải chịu kỷ luật, cũng khiến anh phải thất vọng vì mẹ tôi đã rút đơn kiện thế nên liền đáp lại mẹ:
– Chiều con sẽ qua, mẹ gửi địa chỉ cho con.
– Mẹ ở gần viện phụ sản Trung Ương.
– Vâng! Vậy chiều con qua… mà mẹ… sao phải thường xuyên đến viện khám vậy ạ?
Nghe tôi hỏi đến đây, đầu dây bên kia có chút im lặng rồi một lúc sau mới trả lời:
– Mẹ khám phụ khoa thôi.

Mà… Vân này… bố đẻ con… có đến tìm con nữa không?
– Hôm qua vừa đến ạ.
– Ông ta… vẫn nhắc đến chuyện nhận con à? Con có biết gì về con gái của ông ta không?
– Con không, sao mẹ hỏi vậy?
– Ban nãy mẹ đi khám nó.

Bao nhiêu năm không gặp mẹ vẫn nhận ra nó nhưng… lạ là mẹ thấy nó lại đến khoa vô sinh hiếm muộn của bệnh viện đó… còn đến phòng bác sĩ phó khoa nữa… chẳng lẽ mới hai mươi ba tuổi đã vô sinh hiếm muộn rồi sao? Mẹ nghe nói nó còn chưa có chồng, hình như cũng đang yêu con trai nhà nào gia thế cũng tốt lắm.
Tôi không biết con gái của bố đẻ tôi là ai, chỉ nghe ông nói tôi và đứa con gái đó bằng tuổi nhau còn lại tất cả mọi thứ tôi đều không rõ.

Tôi nhớ năm ấy khi bà ta đến trong xe còn một đứa con gái, chỉ là bụi đường mù mịt khiến tôi không thể nào nhìn ra gương mặt ấy trông ra sao nên hỏi lại mẹ:
– Có khi nào mẹ nhìn nhầm không?
– Không! Riêng gương mặt của hai mẹ con nó không bao giờ mẹ có thể nhầm được, mà rõ ràng lúc nó đi vào viện còn đeo cả thẻ tên của tập đoàn Hùng Thịnh, mẹ nhìn rất rõ cái tên Nguyễn Phương Dung.

Cả cái tên cái mặt như vậy mẹ làm sao mà nhầm được nên mới gọi con luôn để hỏi mà.

Mà quái lạ thật, lúc ấy mẹ thấy nó đi rất gấp, chắc gấp quá nên quên bỏ cả bảng tên luôn thì phải.

Bao nhiêu năm nay nó được ăn sung mặc sướng mà lẽ ra đó phải là vị trí của con mới đúng…
Tuy tôi cũng tò mò về vợ con của bố đẻ tôi, nhưng suy cho cùng tôi và cả đứa con gái ấy đều chẳng có lỗi gì.

Tất cả mọi chuyện nói thẳng ra cũng là chuyện của người lớn, tôi và cả nó đều chỉ là nạn nhân nên nghe mẹ nói vậy tôi khẽ gạt đi:
– Vâng! Thôi có gì chiều con sẽ qua.

Mẹ cứ ra quán cafe cũ, con sẽ chờ mẹ ở đó!
– Ừ! Mẹ biết rồi!
Khi mẹ tôi tắt máy tôi cũng mới dọn cơm ra ăn.

Có điều tự dưng tôi cứ nghĩ đến lời mẹ tôi nói bất giác lại cảm thấy trong lòng có chút tủi thân.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, năm ấy theo lời mẹ tôi nói thì bố tôi đã lừa hết tài sản của mẹ để đi lập nghiệp rồi lên thành phố thì gặp vợ ông bây giờ.

Con gái của hai người họ sống một cuộc đời phú quý còn tôi ở dưới quê, bị chính mẹ ruột của mình hắt hủi, bị cưỡng hiếp, bị mất đi người thân, bị bán đi giờ đến chút hạnh phúc ít ỏi cũng sắp tan như bóng xà phòng.
Nguyễn Phương Dung! Đến ngay cả cái tên cũng mang họ bố còn tôi mang họ Đỗ của mẹ! Dung? Trong giây lát tôi bất chợt khựng lại! Trong đầu bỗng cảm thấy có chút lấn cấn không rõ ràng! Thế nhưng còn chưa rõ lấn cấn ở đâu thì mẹ nuôi đã gọi điện cho tôi nhờ tôi sang viện với bố đành gạt đi những suy nghĩ ấy.

Chiều nay ông phải làm mấy xét nghiệm để chuẩn bị sắp tới thay thận mà mẹ nuôi lại đang chạy dự án nên không qua được nên tôi bắt taxi chạy qua viện với bố.
Phẫu thuật tất nhiên sẽ rất nhiều thủ tục loằng ngoằng.

Sau khi làm tất cả các xét nghiệm cơ bản tôi đưa bố về phòng rồi chờ kết quả đến tận gần năm giờ chiều.

Vì xác định muộn nên lúc chờ kết quả tôi có gọi cô giáo của Thỏ tôi sẽ đến đón em muộn một chút.

Năm giờ hơn tất cả mọi thứ mới xong xuôi, anh Khang nói với tôi tình hình sức khoẻ của bố đủ điều kiện để thay thận, giờ chờ thêm mấy thủ tục chuyên khoa gì đó nữa sẽ tiến hành thay thận cho bố.

Tôi nghe xong như vậy cũng mới thở phào nhẹ nhõm nhờ anh Khang để ý bố lát mẹ tôi xong việc sẽ qua còn tôi giờ phải về đón Thỏ.
Lúc tôi về đến trường Thỏ trời đã nhá nhem tối.

Ban đầu cứ ngỡ con bé vẫn trong trường nhưng hỏi cô giáo bảo với tôi dì Lan đã đón con bé về rồi.

Gọi thì dì Lan bảo Thỏ đang ở nhà dì, chiều dì đón thằng Bon cô giáo sợ tôi về muộn nên có bảo đi tiện đón Thỏ luôn nên tôi lại đành đi về taxi về.

Tôi không về nhà mà dự định qua nhà dì Lan trước để đón Thỏ sau đó gặp mẹ tôi lấy đồ rồu về tắm rửa cho em.

Dù sao cũng phải khoảng bảy tám giờ Khánh mới lên đến nơi, lúc ấy xong xuôi anh đón chị em tôi đi ăn luôn.

Trả tiền taxi xong tôi đi bộ vào ngõ nhà dì Lan, đoạn đường vào nhà dì Lan khá vắng vẻ, đèn đường lại hỏng nên rất tối.

Trước kia tôi vẫn thường qua đây đón em, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi cứ thấy bất an, không rõ do đèn hỏng hay do bản thân mấy hôm nay ngủ không đủ nên sinh ra những suy nghĩ như vậy.

Nhưng đã thấy bất an tôi cũng không dám đi một mình nữa mà định gọi dì Lan ra đón.

Chỉ có điều còn chưa lấy điện thoại ra được thì bất chợt cảm giác như có ai theo sau mình toàn thân bỗng như có luồng gió lạnh chạy dọc.

Tôi sợ hãi hai tay run rẩy chưa kịp quay lại nhìn bất chợt tôi đã bị một lực đập thẳng lên phía sau gáy.

Lực đập rất mạnh, cả người tôi trong phút chốc bỗng như quay cuồng cuối cùng bóng đen như thuỷ triều bất chợt ập đến!
Trong bóng đêm mịt mù tôi hoàn toàn mất đi ý thức, giống như đã trải qua cả một cơn hôn mê dài dằng dặc! Tôi không thể hiểu tôi đã ngất bao lâu, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, giống như mơ mà lại giống như thật, đầu óc chỉ mịt mù một màu đen thăm thẳm.

Đến khi tỉnh lại tôi phát hiện mình đang nằm trong căn phòng nửa quen nửa lạ, quen bởi vì thiết kế giống phòng của tôi và Khánh, lạ bởi vì cách sắp xếp lại khác nhau.

Trong phòng không hề có ánh điện chỉ có ánh sáng của mấy ngọn nến, trên nền nhà còn trải một ít hoa hồng.

Tôi ngồi bật dậy như cái máy, đầu óc lơ mơ nhìn sang bên cạnh.

Trong giây lát tôi bỗng như dần nhận ra đây là đâu rồi nhưng tất cả mọi thứ đều không hề quan trọng bằng việc đang diễn ra ngay trước mặt! Trên người tôi không hề mặc quần áo… cả cơ thể trần truồng chỉ đắp một chiếc khăn mỏng còn bên cạnh là anh Quân… cả người cũng không một mảnh vải che thân đang ngồi dậy.

Còn chưa kịp phản ứng điều gì, chưa kịp hiểu cũng chưa kịp mặc lại quần áo bất chợt đã nghe tiếng đạp cửa, từ bên ngoài Khánh bước vào, phía sau còn có cả bố mẹ chồng tôi… gương mặt ai cũng bàng hoàng không thể tin nổi cảnh tượng trước mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui