Mặt của MOF tiên sinh trông như băng sương, “Tô Diệc là trợ giảng tôi chọn, trợ giảng mà tôi chọn sẽ đại diện cho tôi.
Nếu em nghi ngờ trợ giảng của tôi, thì chính là đang nghi ngờ tôi, nếu em nói cô ấy không tốt, thì chẳng khác nào là phủ nhận năng lực của tôi cả, em tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ rồi lặp lại một lần nữa.”
“Tiểu Tô Diệc, em có biết lulo không?” MOF tiên sinh hỏi.
Tôi lắc đầu một cái.
Xin lỗi, kiến thức của tôi nông cạn, tôi thật sự không biết là cái gì.
Chưa bao giờ nghe.
“Một loại trái cây mới.” MOF tiên sinh giải thích, “Tôi đã đặt hai hộp lulo puree, đoán chừng một lát nữa sẽ được giao tới, chúng ta giúp Florian làm món tráng miệng.”
MOF cũng không thể phổ cập khoa học lulo sao? Vậy thì tôi chỉ có thể tự mình tìm trên Google phổ cập khoa học.
Lulo [1], Khuê Đông Gia, tên khoa học là Solanum Quitoense, có nguồn gốc từ Colombia, vỏ màu vàng, mặt cắt giống như quả cà chua, có vị cam quất, rất chua.
[1] Lulo:
Nói một cách dễ hiểu, thì Trung Quốc không có, muốn ăn thì phải đến Nam Mỹ.
Hera cầm lulo puree bước vào, nói với MOF tiên sinh, “Chef, Chef ở tầng dưới nói cái này cho tầng ba chúng ta dùng?”
“Ừm.”
“Đưa cho tôi đi.” Tôi đưa tay ra định nhận lấy, nhưng Hera lại có vẻ vô cùng không tình nguyện.
“Em còn chuyện gì à?” MOF tiên sinh lạnh lùng hỏi.
“Em có thể ở lại không?”Hera hỏi.
“Không thể.” MOF tiên sinh từ chối.
Hera chỉ vào tôi, giọng đầy kích động, “Vậy tại sao Tô Diệc có thể ở lại? Tại sao vĩnh viễn đều là cô ấy làm việc cùng với anh, cô ấy rốt cuộc tốt ở chỗ nào?”
Mặt của MOF tiên sinh trông như băng sương, “Tô Diệc là trợ giảng tôi chọn, trợ giảng mà tôi chọn sẽ đại diện cho tôi.
Nếu em nghi ngờ trợ giảng của tôi, thì chính là đang nghi ngờ tôi, nếu em nói cô ấy không tốt, thì chẳng khác nào là phủ nhận năng lực của tôi cả, em tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ rồi lặp lại một lần nữa.”
“Em…”
Hera còn muốn nói gì nữa, nhưng MOF tiên sinh đã hạ lệnh đuổi khách trước rồi.
“Đừng để cho tôi nói lần thứ hai, bây giờ đi ra ngoài cho tôi, chỗ này không cần có thêm một trợ giảng nữa.” MOF tiên sinh chỉ vào cửa, “Đừng quên đóng cửa.”
Hera im lặng, trước khi đóng cửa thì nhìn tôi đầy hằn học.
Trời ạ, sau này tôi thật sự không thể nào chung sống hòa hợp với Hera rồi.
Tôi thật sự cũng không biết nói gì cho phải.
Trách ai được, trách tôi sao? Hay là trách lời mà MOF tiên sinh nói quá thẳng thắn?
Có lẽ chỉ có thể trách lối suy nghĩ của Hera và của chúng tôi không cùng một cấp thôi.
Tam quan không hợp, thì thật sự không thể nào giao tiếp được.
———o———
Chef Ông nội dễ thương đến thăm, Florian đưa bánh macaron mới làm tới trước mặt Chef Ông nội dễ thương, Chef Ông nội dễ thương tự lấy một cái, rồi đưa cho tôi một cái.
Tôi cắn một miếng, “Florian, đây là vị gì vậy? Hình như có vị hoa hồng, nhưng lại không chỉ là vị hoa hồng.”
Florian còn chưa kịp trả lời, thì MOF tiên sinh đã trực tiếp lấy cái tôi cầm trên tay cho vào miệng, sau khi ăn xong thì nói: “Là hoa hồng và coing.”
“Kuan?” Tôi lại đọc ít sách rồi, “kuan” là cái gì?
MOF tiên sinh lấy cái máy tính bảng chấm điểm bài thực hành cho sinh viên, Google “kuan” đưa cho tôi xem, hóa ra không phải là “kuan”, mà là “coing”.
Tôi quỳ đây, ừm… Đây là quả lê à? Hay là quả táo?
Quên đi, tư chất tự nhiên của tôi có hạn, tôi cần bản tiếng Trung Quốc, tôi phải Baidu.
Coing là quả mộc qua [2].
Được rồi, quả mộc qua thuộc chi mộc qua.
Vậy mộc qua… là gì? Bỏ đi, đừng quấn quít về điều này nữa, đây cũng không phải là chuyện quan trọng.
[2] Quả mộc qua:
Quan trọng chính là, vừa nãy hình như có gì đó không đúng! Cái bánh macaron tôi cắn một nửa, đã bị MOF tiên sinh cho thẳng vào miệng ăn?
Lúc này MOF tiên sinh lại cầm một cái bánh macaron màu cam lên cắn một miếng.
“Đây là cam và cà rốt, bên trong còn có quế phải không?” MOF tiên sinh hỏi Florian, rồi đưa một nửa còn lại tới trước mặt tôi, “Tô Diệc, thử xem.”
“Hả? Ồ…” Tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dò hỏi của Chef Ông nội dễ thương, sau khi nhận lấy thì nhét vào miệng, nuốt xuống, “Rất ngọt.”
“Tô Diệc, có phải cháu thích MOF không?” Lời Chef Ông nội dễ thương nói ra quả nhiên kinh người.
“Phụt.” Đang muốn sặc chết tôi à.
MOF tiên sinh đưa ly giấy tới trước mặt tôi, rồi vỗ nhẹ vào lưng giúp tôi.
Chef Ông nội dễ thương nhìn tôi, rồi lại nhìn MOF tiên sinh, “Tô Diệc à, cháu có muốn ở lại Paris không?”
Tôi uống một ngụm nước, “Muốn ạ.”
“Vậy ông dạy cho cháu một cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất cũng nhanh nhất.” Chef Ông nội dễ thương nói, “‘Kết hôn với MOF của cháu, thì cháu lập tức có thể nhận được thị thực.”
Tôi đỏ mặt, không dám nhìn phản ứng của hai người kia, “Vậy cũng phải hỏi trước người ta có muốn kết hôn hay không chứ!”
Trời ơi, tôi rốt cuộc đang nói gì thế này! Quá không dè dặt!
“Cũng đúng, vậy nam chính MOF của chúng ta có muốn hay không?” Đối tượng nói đùa của Chef Ông nội dễ thương đã đến lượt MOF tiên sinh.
“MOF à, tôi cảm thấy cô gái này không tệ, rất có tiền đồ, chi bằng giữ em ấy lại, rất tốt đấy.” Florian cũng phụ họa theo.
“Em… em muốn đi vệ sinh.”
Không dám nghe câu trả lời của MOF tiên sinh, tôi lựa chọn chạy đi vệ sinh.
Tôi nhanh chóng thoát ra khỏi căn phòng có bầu không khí mập mờ, đóng cửa lại.
Sau cánh cửa truyền tới tiếng cười của ba người đàn ông.
Cho dù là nói đùa, thì tôi cũng không dám nghe câu trả lời của anh.
Tôi thật sự rất sợ, anh nói ra câu trả lời không như mong muốn của tôi.
———o———
Ngày hôm sau, Florian bisous [3] với tôi trước.
[3] Bisous là văn hoá chạm má rất riêng và rất đẹp của nước Pháp nói riêng và các nước phương Tây nói chung.
Bisous là lời chào rất đặc trưng của người Pháp.
Tuy nhiên không phải tất cả các trường hợp gặp gỡ đều dùng lời chào “bisous” dù nó rất phổ biến trong xã hội.
Nếu bạn đi làm việc tại các cơ quan hành chính hoặc đối với giáo viên trong trường học, người Pháp chỉ chào thông thường (Bonjour, Bonsoir) hoặc sẽ bắt tay.
Còn lại muôn vàn những cuộc gặp gỡ của người Pháp đều bắt đầu từ cái bisous.
“Tại sao cậu lại bisous với em ấy?” MOF tiên sinh hỏi Florian.
“Cái gì? Tôi với em ấy bisous thì sao?” Florian bị MOF tiên sinh hỏi ngay lập tức.
Đúng vậy, bisous, phép xã giao chạm má, là phép xã giao giao tiếp hàng ngày của người Pháp, vậy mà lại có một người Pháp đi hỏi một người Pháp khác tại sao lại bisous với người khác, tôi cũng say luôn.
“Tô Diệc là trợ giảng của chúng tôi, sao cậu bisous với em ấy?” MOF tiên sinh lại hỏi Florian lần nữa.
Đây là phép xã giao đó! Phép xã giao đó! Tôi tròn xoe mắt trong đầu.
Là phép xã giao đó có được không! Bản thân không phải cũng bisous với nhân viên nhà trường và phiên dịch viên Grace sao? Có ai hỏi anh tại sao không?
“Thì… bisous thôi, tôi bisous với em ấy… Có vấn đề gì sao?”
Florian chẳng hiểu mô tê gì, nói chuyện cũng lắp bắp.
Không nói nổi mà.
Bản thân anh không bisous với tôi mà còn không để cho tôi bisous với người khác sao? Anh là gì của tôi chứ, cũng không phải là bạn trai của tôi.
Chef Ông nội dễ thương lại đến thăm.
“Tô Diệc, tiết học lát nữa là ai lên lớp với ông?” Chef Ông nội dễ thương hỏi.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Là Thiên Ngọc.”
“Không phải cháu sao?” Ông ấy trông rất tiếc.
“Không phải cháu.” Tôi cũng giả vờ rất tiếc.
“Vậy một lát nữa cháu định làm gì?” Chef Ông nội dễ thương lại hỏi.
MOF tiên sinh đi tới ôm tôi vào lòng, “Em ấy dĩ nhiên là phải tiếp tục làm đồ với chúng tôi.”
Lúc này lại có một Chef đi tới, nói, “Bởi vì em ấy là Assistante de MOF.”
Assistante de MOF, trợ giảng độc quyền của MOF.
Trong trường có ba Chef đều tên là Daniel, một người món Pháp, hai người món tráng miệng.
Chef món Pháp thì được gọi là Daniel món Pháp, còn hai Chef món tráng miệng thì dựa theo tuổi tác của bọn họ, chia ra gọi là Lão Dan và Tiểu Dan.
Chef bước vào chính là Tiểu Dan.
Tiểu Dan này cũng là một người tuyệt vời, có một hôm tôi đi xuống nhà bếp ở tầng dưới lấy sữa bò, tình cờ gặp được anh ấy cũng ở tầng dưới.
Anh ấy nhìn đi nhìn lại tôi một lúc lâu rồi mới bước đến nói chuyện với tôi.
Tiểu Dan: “Em là trợ giảng món tráng miệng sao?”
Tôi: “Đúng vậy, Chef.”
Tiểu Dan: “Em tên là gì?”
Tôi: “Em tên Tô Diệc, Chef.”
Tiểu Dan: “Em là Tô Diệc… Ah! Tôi nhớ ra rồi, em có phải chính là Assistante de MOF đó?”
Tôi: “Assistante de MOF? Anh nói em sao?”
Tôi có cái biệt hiệu như vậy từ khi nào? Tại sao tôi không biết chứ?
Tiểu Dan: “Đúng vậy, trợ giảng độc quyền của MOF, không phải em sao? Tôi đã nhìn thấy những đường xanh trắng đỏ mà em đã vẽ cho anh ấy.
Xin lỗi, tôi có thể mượn cái muỗng của em nhìn một chút được không?”
Anh ấy không đợi tôi trả lời, mà đã tự quyết định lấy cái muỗng từ trong túi áo trên cánh tay của tôi ra, quan sát một lúc rồi tự trả lại.
Tất cả các dụng cụ của tôi đều dùng sơn móng tay làm ký hiệu MOF, bao gồm cái muỗng của tôi.
“Assistante de MOF!” Tiểu Dan chắp tay cúi chào tôi, “Tôi thất lễ rồi.”
Tôi trợn mắt há mồm, người này đi ra ngoài quên uống thuốc sao?
Ngày hôm đó thang máy chuyển hàng cứ mãi không xuống nên tôi định tự mang sữa bò lên tầng ba.
Tiểu Dan cũng muốn lên lầu, nên nói giúp tôi mang một hộp lên.
Vừa mới bước ra nhà bếp, tôi liền hối hận.
Dọc đường đi chỉ cần anh ấy nhìn thấy ai đó ở phía trước thì đều nói với người đó: “Nhường đường cho Assistante de MOF.”
Còn nói người đó mở cửa cho Assistante de MOF.
Thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Thật sự là còn không bằng để tôi một mình chạy hai chuyến.
Đầu óc của người này nhất định là có bệnh, hoặc là loại bệnh dựa vào uống thuốc thì vẫn không đủ.
“Assistante de MOF em làm việc với MOF mỗi ngày, thật là cực khổ.” Tiểu Dan vỗ vai tôi nói.
“Ha ha, cũng được cũng được.” Tôi xua tay, “Em chỉ là làm việc em nên làm, không khổ cực như Chef.”
“Em thật khiêm tốn.” Tiểu Dan lại nhìn MOF tiên sinh, “Hôm nay anh với trợ giảng độc quyền của anh định làm gì?”
“Dùng Lulo làm vài món tráng miệng.” MOF tiên sinh nói.
“Ồ, Lulo, tuyệt vời, Assistante de MOF có biết Lulo là gì không?” Tiểu Dan hỏi.
“Dĩ nhiên biết.” MOF tiên sinh lại ôm tôi vào lòng lần nữa, “Em ấy là trợ giảng của tôi, chọn một trong một triệu, không có ai tốt hơn em ấy.”
Tôi vô cùng xấu hổ, có cần nói khoa trương như vậy không, đến Paris gần một năm, tôi đúng là không thể quen với cách nói phóng đại của người nước ngoài.
Lúc này Florian hỏi: “Ở đây có khuôn tròn đường kính 10 cm không?”
“Có, nhưng mà đều khóa ở trong tủ rồi.” MOF tiên sinh vừa nói vừa sờ túi mình, “Chìa khóa… Chìa khóa ở tầng dưới.
Tiểu Tô Diệc, em đi lấy giúp tôi nhé? Ở trong tủ phía bên trái cửa ra vào phòng làm việc của tôi.”
Tôi đi lấy? Tôi không nghe nhầm chứ? Đó là tủ đựng đồ cá nhân đấy.
Để cho tôi mở tủ đựng đồ cá nhân, đại diện cho tôi được phép vào khu vực cá nhân của MOF tiên sinh sao?
Xong rồi xong rồi, tôi lại mơ tưởng hảo huyền rồi.
Đôi lời tâm tình của editor: Mị giờ chỉ mong chờ 1 trong 2 người sẽ ngỏ lời với nhau thôi, chứ tình trong như đã mặt ngoài còn e =))).