Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giọng nói của lão nhân gia cũng không có bao nhiêu tức giận.
Mà lại vô cùng khách sáo dùng động tác tay mời mọi người vào trong: “Nhà cửa đơn sơ, mong rằng chớ ngại. Kẻ hèn không có tài cán gì cao, danh tiếng đều là hư vô, mong đừng ôm hy vọng quá lớn.”
Hàn ba cung kính nói: “Mong ngài đừng quá khiêm nhường.”
Đoàn người cũng đi theo vào nhà, đột nhiên mẹ của Trương Diệc Đình kêu lên: “Bác hai! Loại người như vậy sao bác còn xem bệnh cho bọn họ được.”
Lão tiên sinh Trương Tiên Linh trợn trừng mắt nhìn bà: “Đi ra ngoài ---”
Mẹ của Trương Diệc Đình sợ đến co rút người lại.... Gương mặt Trương lão tiên sinh tràn đầy tức giận nhìn bà. Mẹ của Trương Diệc Đình đành phải đỏ mặt lui ra ngoài.
“Các người cũng đi ra ngoài đi.” Trương lão tiên sinh vẫy tay với những người khác: “Tấm lòng bác sĩ, có người đến xin chữa bệnh, nói rõ là người ta đã đến tình trạng lửa cháy lông mày, tại sao còn có thể đuổi người ta đi?”
Tam gia, cha, chú, bác của Trương Diệc Đình cũng đi ra ngoài. Tiểu tổ bốn người Bạo Phong giống như đại vương vậy, sắc mặt không tốt đứng canh ở cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Lăng Vi, Hàn ba và Trương lão tiên sinh.
Lăng Vi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh bàn, trong gian nhà nồng nặc mùi thuốc bắc. Hàn ba rất không thích ứng, bị sặc đến không thở nổi.
Lăng Vi lại cười lên, cẩn thận ngửi, nói với Trương lão tiên sinh: “Ông ơi, có phải lúc nãy ông đang nấu thuốc đúng không?”
Trương lão tiên sinh khẽ gật đầu, hiền lành hỏi cô: “Con không sợ cái mùi này sao?”
Lăng Vi mỉm cười: “Con thường xuyên uống thuốc bắc cũng đã quen rồi. Bây giờ còn cảm thấy cái mùi này rất tốt. Có một loại cảm khác mình được tăng thêm tuổi thọ. Ông ơi, ông nấu thuốc có Bạch Thuật, có Quy Tham, có Thục Địa, có Đỗ Trọng, còn có Ngả Diệp... đúng không?”
Ánh mắt cô trong suốt, nói vô cùng nghiêm túc, lập tức kể một chuỗi tên thuốc dài.
Vốn là Hàn ba tưởng cô thuận miệng nói bậy, bởi vì những tên thuốc này ông cũng chưa từng nghe qua. Nhưng mà... lại thấy Trương lão tiên sinh gật đầu tán đồng.
Ông nói: “Không sai.”
Trên mặt Hàn ba tràn đầy khiếp sợ nhìn Lăng Vi. Con bé này lại hiểu thuốc bắc à? Còn có thể dựa vào mùi mà đoán ra tên thuốc? Cái này.... cũng quá lợi hại rồi chứ?
Càng làm cho anh cảm thấy lợi hại là, vị thuốc trong này rất hỗn tạp, cho dù là lão trung y nhiều năm cũng chưa chắc có thể ngửi ra nhiều vị thuốc như vậy.
Trương lão tiên sinh mỉm cười quan sát cô, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Con rất hiểu biết về thuốc bắc sao?”
Lăng Vi lắc đầu, thành thật nói: “Không biết.”
“Hả?” Trương lão tiên sinh tò mò, không biết.... còn có thể kể ra nhiều tên thuốc như vậy? Con đây là đang trêu chọc ông già như tôi sao?
Lăng Vi hé miệng cười: “Ông ơi, con chỉ đùa với ông thôi...”
Cô đi đến cửa bên kia nói: “Con nhìn thấy nhà ông có một vị phụ nữ mang thai, con đoán rằng.... nhất định ông đang nấu thuốc giữ thai cho cô ấy. Mà con... hiện tại đang mang thai đôi, bởi vì tử cung mỏng, rất dễ dàng sảy thai, cho nên phải thường xuyên uống thuốc bắc đâu, tên của những vị thuốc này con đều nhớ hết, lúc nãy là con đang đọc thuộc tên toa thuốc.... chứ không phải ngửi ra mùi.”
“Ha ha ha ---” Trương lão tiên sinh cười sảng khoái: “Thật là một con bé quỷ quái.”
Ấn tượng của ông đối với Lăng Vi rất tốt, giơ tay ra bảo cô đi đến.
Lăng Vi đi tới, Trương lão tiên sinh bắt mạch cho cô: “Ừ... là dấu hiệu không tốt... con phải chú ý nhiều hơn, nuôi dưỡng thật tốt.”
Lão tiên sinh không nói muốn viết toa thuốc khác cho cô, xem ra thuốc cô vẫn luôn uống rất có tác dụng bảo vệ thai, lão tiên sinh cũng không lắm miệng nữa.
Ông hỏi cha của Hàn Yến: “Nói chuyện của cậu thử xem.”
Trên mặt Hàn ba tràn đầy ưu sầu nói: “Con trai con... bởi vì phải cứu bạn của nó, cho nên đã đỡ một cây kim có chứa chất thuốc đầy vi khuẩn thay bạn nó. Chất thuốc này vô cùng lợi hại, nó sẽ chiếm đoạt tế bào đỏ... hơn nữa còn không ngừng biến dị, bây giờ con trai con vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Trương lão tiên sinh vẫn luôn không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...