Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi tìm được hướng đi, tất cả mọi người đều đặc biệt cao hứng.
Tâm tình cũng trở nên thư thái.
Diệp Đình nói: “Các cậu đi từ xa tới, chúng tôi còn chưa đón gió tẩy trần cho các cậu đâu, ủy khuất các cậu rồi. Chúng tôi...”
Anh còn chưa nói hết lời, bỗng nghe thấy tiếng nổ vang “Ầm ——” bên ngoài. Hình như là tiếng nổ!
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lôi Tuấn bước nhanh đến bên cửa sổ xem xét tình hình, chỉ thấy một cột khói đen đang cuồn cuộn bốc lên phía xa!
Lôi Tuấn cả kinh!
“Đó không phải là hướng bệnh viện sao?”
Diệp Đình cả kinh nói: “Dì Uyển gặp nguy hiểm?!”
“Đi mau! Đi xem thế nào!” Lôi Tuấn, Lôi Đình lập tức muốn hành động.
Nhưng Diệp Đình kéo Lôi Đình lại: “Em ở yên trong nhà đi!” Nói xong, anh nhìn về phía Hoa Thiểu Kiền: “Anh coi chừng cô ấy, đừng để cho cô ấy chạy loạn!”
Nói xong, anh lại nhìn về phía Lăng Vi: “Các em ở nhà chờ bọn anh, anh và tiểu Tuấn qua là được.”
Hàn Yến lại nói: “Em cũng cũng đi. Có Thiểu Kiền ở đây rồi, chỗ này không sao cả.”
“Ừ: “ Diệp Đình gật đầu. An ninh của căn biệt thự này vẫn được bảo đảm.
Nhưng anh cũng đã cho giám sát chặt chẽ đầu bệnh viện bên kia rồi, tại sao lại có tiếng nổ được chứ?
Tiểu đội bóng tối đang làm gì vậy? Kẻ địch đến gần, còn đặt cả bom nổ, vậy mà bọn họ không phát hiện ra?
Diệp Đình, Lôi Tuấn, Hàn Yến đang đi xuống tầng dưới, chuông điện thoại di động của Diệp Đình vang lên.
Là đội trưởng tiểu đội bóng tối: “Tiên sinh, gần bệnh viện phát sinh vụ nổ, bệnh viện nơi này tạm thời an toàn.”
Diệp Đình đứng lại, hỏi: “Là gần bệnh viện?”
“Vâng.”
Diệp Đình yên lòng: “Tăng cường phòng thủ, lập tức điều tra nguyên nhân của vụ nổ.”
“Dạ! Tiên sinh!”
Diệp Đình cúp điện thoại, nói với Lôi Tuấn cùng Hàn Yến: “Không phải nổ ở bệnh viện, là gần bệnh viện.”
Biểu tình của Lôi Tuấn nhanh chóng buông lỏng đi không ít, anh ta nói: “Chúng ta vẫn nên qua xem thế nào, lỡ như dì Uyển xảy ra chuyện, vậy chúng ta cũng cảm thấy khó chịu.”
“Ừ, đi.”
Ba người đi ra khỏi biệt thự, lái xe thật nhanh chạy tới bệnh viện. Tiểu đội bóng tối đã điều tra rõ nguyên nhân, báo cáo nói: “Tiên sinh, vụ nổ vừa rồi là do đường ống gas của một hộ gia đình rò rỉ, gây ra vụ nổ.”
Mặc dù không phải là âm mưu gì, nhưng ánh mắt của Diệp Đình trở nên thâm trầm khó dò: “Vẫn nên đưa dì Uyển về Giang thành càng sớm càng tốt thì hơn.”
Đi tới phòng bệnh, Trần Thương đang đút cháo cho Trần Tư Uyển...
Hình ảnh cha con hòa thuận nhau ấm áp, chọc cho người ta cảm thấy chua xót.
Diệp Đình chưa từng được hưởng thụ tình thương của cha, tình yêu của mẹ, còn Lôi Tuấn thì ngay cả dáng dấp của cha mẹ ra sao cũng không biết. Chỉ có Hàn Yến là khá hơn, nhưng, cũng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều với cha mẹ.
Trần Thương đút từng muỗng từng muỗng cháo cho Trần Tư Uyển.
Ba người đàn ông đứng ở cửa... chùn bước... Ai cũng không dám bước vào phòng bệnh, bởi vì... bọn họ đều không đành lòng quấy rầy.
“Đi thôi...” Diệp Đình đẩy đẩy Lôi Tuấn và Hàn Yến, ba người lại rời khỏi bệnh viện.
Vừa mới đi tới cửa chính của bệnh viện, Diệp Đình bất ngờ cảm thấy bầu không khí xung quanh có vẻ như hơi kỳ lạ!
Lôi Tuấn cũng nhanh chóng phòng bị cấp một!
“Cảm giác này không đúng!”
Hai người bọn họ đã vào sinh ra tử vô số lần, nên đặc biệt quen thuộc với bầu không khí máu tanh này.
Diệp Đình và Lôi Tuấn vội vàng kéo Hàn Yến chạy lui vào trong đại sảnh bệnh viện: “Có tay súng bắn tỉa!”
Diệp Đình còn chưa nói xong, các thành viên tiểu đội bóng tối xung quanh đã lập tức lao ra bảo vệ ba người bọn họ ở chính giữa.
Diệp Đình nhìn về phía tòa nhà cao tầng phía xa, đột nhiên ——
“Pằng ——” bên tai truyền tới tiếng súng nổ gầm vang!
Phốc... Trước mắt, máu tươi phun ra ngoài!
Là ai bị thương?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...