Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoa Đào nhếch miệng cười, đặc biệt thành thật gật đầu, nói: “Lúc học đại học có một bạn nam đè tôi lên tường, dùng sức hôn tôi một cái, ai nha... Đáng tiếc đã quên là cảm giác gì rồi! Con gái chưa từng yêu đương, thật sự là bi kịch a... hu hu hu...”
Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Yến đột nhiên đen xì, con ngươi tối đen lòe lỏe lửa giận, nhìn cô chằm chằm nói: “Tên đó cưỡng hôn em, đó là phi lễ! Sao em không tát anh ta? Em nên báo cảnh sát bắt tên đó lại!”
“Phốc ——” Lôi Tuấn đồng tình nhìn về phía Hàn Yến, thầm nghĩ: “Lão Lục nhà chúng ta... xong đời rồi... Chỉ số thông minh hoàn toàn giảm xuống, ngay cả loại lời này cũng nói ra được? Chẳng lẽ là bị chị Hoa Đào lây bệnh sao?”
Hoa Đào vội vàng vỗ ngực nói: “Đúng vậy! Tôi chính là hung hăng tát cậu ta! Tôi còn nhấc chân đạp vào chỗ đó cậu ta một cái!”
Tất cả cánh đàn ông trong này lập tức thấy ê ẩm giùm...
Lôi Tuấn vỗ vỗ bả vai Hàn Yến, ý tứ là: “Lão Lục, anh tự cầu nhiều phúc... Lúc chưa được đồng ý, ngàn vạn lần không được xằng bậy, miễn cho Hàn đại nhân nhà anh bị thương không cứu được!”
“...” Hàn Yến hất móng vuốt của Lôi Tuấn ra. Khinh bỉ nhìn cậu ta một cái, dùng ánh mắt nói với Lôi Tuấn: “Anh đây là cái loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như thế à?”
Lôi Tuấn trong lòng cười: “Chính bởi vì anh rất quân tử, cho nên mới luôn không theo đuổi được con gái nhà người ta...”
Hàn Yến cắn răng trừng cậu ta: “Đó là vì anh đây còn chưa theo đuổi, đến giờ anh còn chưa từng theo đuổi ai được không ta?”
Hai người như gà chọi, anh trừng tôi tôi trừng anh. Bởi vì quen thuộc với nhau, cũng không cần nói chuyện, chỉ cần dùng ánh mắt đã đối phương muốn nói gì.
“Khụ khụ ——” Diệp Đình đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Nói chính sự!”
...
“Đúng đúng đúng...” Hoa Đào vội chạy tới giả vờ nhìn ngó bức tranh.
Nhưng mà... Nói thật ra...
Cái này chỉ là một bức tranh mẫu đơn bình thường đến không thể bình thường hơn, thật đúng là nhìn không ra có cái gì khác thường.
Hoa Thiếu Kiền nhìn một hồi lâu, đột nhiên nói: “Có thể liên quan đến số lượng hoa và bướm trên tranh không?”
Diệp Đình lắc đầu: “Cái này tôi đã thử rồi, cũng không đúng.”
Hoa Thiếu Kiền nâng ngón tay, vuốt lên tranh một cái: “Có thể liên quan đến cách vẽ không? Bức tranh mẫu thật ra rất tỉ mỉ, ví dụ kết cấu và cách vẽ tranh: “ Anh chỉ vào vải vẽ tranh sơn dầu nói: “Bức tranh mẫu đơn, đầu tiên dùng búng lông sói vẽ hoa và bình.”
Tay anh chỉ lên đóa hoa mẫu đơn, nói: “Anh xem sắp xếp ở chỗ này.”
Diệp Đình gật đầu.
Hoa Thiếu Kiền còn nói: “Vẽ xong đóa hoa, lại dùng bút lông sói nhỏ điểm ba nét nhụy, lại dùng phấn trắng làm nhị, sau đó dùng phấn điểm vàng ở đầu nhị.”
Anh chỉ nhụy hoa nói: “Anh xem cách sắp xếp nhụy hoa và phương hướng, còn có số lượng là 3, 3, 3.”
Diệp Đình gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu.
Hoa Thiếu Kiền còn nói: “Vẽ xong nhụy hoa, tiếp theo lại dùng bút lông sói vẽ lá non, lá lớn, gân lá, cuối cùng chỉnh sửa lại hình ảnh, khiến mẫu đơn và lá cây đan vào nhau dày dày thưa thưa, để lại ba, năm lỗ hổng trong đám lá, bức mẫu đơn này đã hoàn thành.”
Anh nói xong, nhìn về phía Diệp Đình. Hy vọng trợ giúp được đôi chút cho anh.
Diệp Đình gật gật đầu, Hoa Thiếu Kiền nói cách vẽ tranh này, bên trong có rất nhiều số liệu, quả thật giúp đỡ rất lớn!
Diệp Đình dựa theo cách vẽ của Hoa Thiếu Kiền nói, dựa theo bố cục, theo thứ tự sắp xếp viết ra dãy số.
...
Hoa Đào cảm thấy mình đến không có ích gì... Vì sao nghe hoàn toàn chẳng hiểu gì hết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...