Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta lấy chân đá cửa, đóng cửa lại. Đi nhanh đến bên giường, để cô xuống.
Kaya chăm chú nhìn anh ta, hắn đôi mắt đen của anh ta đang ngắm nhìn đôi mắt của cô, anh ta cúi người khẽ hôn bên tai cô: “Ai bắt nạt em, cũng không được! Bất kỳ người nào cũng không được!”
Anh ta đưa tay ra, bá đạo kéo trang phục cô vừa mới mặt.
Đột nhiên… mạnh mẽ… xâm chiếm.
Ông Giai Hồng ngồi yên ở bên ngoài, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng kêu cực kỳ mất hồn...
Da đầu của bà ta cũng đã tê rần!
Chỉ trong giây lát, bà ta bị kéo trở về thực tế —— bà ta xong rồi? Bà ta xong rồi! Chuyện xấu bà ta làm, không chỉ bị Tần Sinh biết, còn bị Tần Hoài biết! Tần Hoài và bà ta có tình vợ chồng, có lẽ sẽ thả cho bà ta một con đường sống, nhưng Tần Sinh sẽ bỏ qua cho bà ta sao?
Cả người Ông Giai Hồng như bị điện giật, phát run từng trận, nóng lên! Bà ta không ngừng run rẩy, ai đó mau tới cứu bà ta đi?
Trong phòng, Kaya cắn môi, cắn chặt, không để cho mình phát ra tiếng, nhưng Tần Sinh rất xấu, anh ta cố ý! Tuyệt đối là cố ý...
Anh ta dùng sức như vậy, cô không nhịn được.
Bên ngoài, chợt vang lên tiếng “Ầm ——”,tiếng đóng cửa đặc biệt lớn.
Người phụ nữ họ Ông đấy đã đi rồi?
“Ừ...”
Tiếng rên rỉ Kaya đang cố nín, lập tức được thả ra ngoài, Tần Sinh cũng như điên cuồng, hai người dây dưa với nhau.
Kaya rất yêu anh ta, yêu anh ta sâu đậm, đã yêu rất nhiều năm, nhưng cô ấy thật sự không biết nhà Tần Sinh đã xảy ra chuyện xấu như vậy.
Ngón tay của cô vùi vào trong tóc anh ta, thật lòng giao trái tim ra, thật lòng thương anh, yêu anh.
Cô biết Tần Sinh cũng yêu cô, yêu cô sâu đậm.
Anh mạnh mẽ, cuồng nhiệt, làm cho cô thỏa mãn, làm cho cô say lòng.
Kaya không cất giấu với anh ta, toàn bộ âm thanh không cố kỵ của bọn họ, đều được truyền ra bên ngoài đi.
Bên ngoài, Lâm Kha vừa mới đi tới buồn nôn giống như nuốt phải mười nghìn con ruồi!
Cô ta nhìn thấy bác Tần tức giận đi xuống tầng, còn vui vẻ cho rằng, bác Tần chắc chắn sẽ dạy dỗ Tần Sinh một trận!
Vậy không phải là cô ta lại có cơ hội sao?
Dù sao hôn lễ vẫn chưa hoàn thành, cô ta và Tần Sinh vẫn còn có cơ hội.
Lúc cô ta chạy lên tầng hai, thấy Ông Giai Hồng đang ngồi yên ở trên ghế sa lon, trong lòng cô ta quýnh lên: “Sao vậy nhỉ?” Cô ta vội vàng xoay tay đóng cửa, cửa kia bị gió thổi qua, gây ra tiếng động lớn.
Trong phòng, Tần Sinh và Kaya cho rằng mọi người đều đã, nên không kiêng kỵ gì nữa.
Ai có thể nghĩ rằng, người bên ngoài không chỉ chưa đi, lại còn nhiều thêm một người. Chỉ là, vừa vặn. Ngược chó ngược cả đôi, đỡ mất công!
Lâm Kha và Ông Giai Hồng ở trong phòng khách, nghe hết tiếng này đến tiếng khác....
Cũng không biết đã qua bao lâu, bóng đêm đã bao trùm mặt đất, Tần Hoài trở về.
Phòng khách và phòng ngủ chìm trong tĩnh mịch. Lâm Kha đi từ lúc nào, Ông Giai Hồng cũng hoàn toàn không phát hiện.
“Nói đi, bà muốn giải quyết chuyện này như thế nào?” Tần Hoài đi tới bên cạnh Ông Giai Hồng, nói một cách nghiêm khắc!
Ông Giai Hồng hoàn hồn, nước mắt rơi xuống: “Ông muốn làm thế nào, thì cứ làm thế đó đi, đừng giao tôi cho Tần Sinh là được...”
Tần Hoài ngồi ở đối diện bà ta, ném sấp ảnh lên bàn uống trà nhỏ trước mặt bà ta: “Thật sự là bà làm?”
Ông Giai Hồng muốn lắc đầu không thừa nhận, nhưng... Tần Sinh chắc chắn đã nắm giữ tất cả chứng cớ, nên mới dám ngửa bài với bà ta.
Bà ta cắn chặt môi, muốn gật đầu, nhưng vẫn không dám.
Lúc này: “Cạch——” Cửa phòng ngủ của Tần Sinh mở ra. Tần Sinh mặc bộ quần áo ngủ màu xanh đen, lười biếng đi ra. Nhưng ánh mắt kỳ lạnh, giống như đã hóa thành hai thanh kiếm đâm chết người!&
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...