Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thiên Mặc nhíu mày, quét nhìn Chính Hiền từ trên xuống dưới một lần, ngay cả cọng tóc và lông mi cũng nhìn chằm chằm nhìn một lần, kết quả... hoàn toàn không có mật mã!
Chính Hiền bị anh ta nhìn đến lông tóc đều dựng đứng...
Lý Thiên Mặc thầm thở phào ở trong lòng, đi sang chỗ bên Lăng Vi ngồi xuống. Anh ta ngồi cách Lăng Vi và Peach hỏi Chính Hiền: “Tiên sinh, xin hỏi tiên sinh có con gái không?” Lý Thiên Mặc nghĩ trong đầu, nói không chừng gien nhà bọn họ tương đối đặc thù, không đúng... Anh ta cũng không nhìn thấy con gái mình có mật mã, hừ hừ hừ... Mặc dù vị tiên sinh này “Răng vẩu, mắt kém”, nhưng con gái ông ấy cũng không nhất định sẽ xấu như vậy... cho dù có xấu xí, cô ấy cũng là người phụ nữ.
Nhưng anh ta là thẳng nam chân chính!
Anh ta cũng không muốn cong!
Chính Hiền khách khí cười, mắt của Lý Thiên Mặc sáng lên: “Tiên sinh có con gái?”
Chính Hiền lắc đầu: “Không có!”
Trong đầu nghĩ, con gái thì tôi có một, được không? Nhưng chưa có bạn trai, được không? Ngoài để cho Quân Dương ôm mấy lần, còn chưa tiếp xúc thân thể với người phái nam nào, được không?
Lý Thiên Mặc chưa từ bỏ ý định: “Tiên sinh có con trai?”
Thôi quên đi, có con trai... cũng có thể tiếp xúc trước... ĐM! Anh ta nhất định không muốn bị làm đâu! Nếu tìm đàn ông, anh ta cũng phải là công!
Cường công! Quỷ súc công! Tổng công vạn năm!(*)
(*) Ai muốn hiểu thêm có thể hỏi mấy chuyên gia đam mỹ nhá, mình không được đam nên không rõ về mấy từ này.
Chính Hiền lại nghiêm túc lắc đầu: “Không có! Tôi còn chưa kết hôn!”
Lý Thiên Mặc tan nát cõi lòng, nhưng anh ta lại lại gật đầu nói: “Nhìn tiên sinh không còn nhỏ nữa, năm nay tiên sinh bao nhiêu tuổi?”
Chính Hiền nói: “Tôi bằng tuổi chị dâu, năm nay tôi 22 tuổi.”
“Phốc ——” Lý Thiên Mặc muốn phát điên... Anh ta hoảng sợ nhìn Chính Hiền, ôi mẹ ơi... Chẳng lẽ thật sự là người này? Định mệnh của... anh ta? Mặc dù nhìn giống như người đã bốn mươi, còn là đàn ông? Nhưng người ta mới 22, bằng tuổi anh ta!
Lý Thiên Mặc muốn qua đời, nhưng... nếu đã gặp được, nói rõ người này nhất định không… giống… với… người… bình… thường!
“Vậy...” Lý Thiên Mặc bối rối một lúc, lại hỏi: “Tiên sinh nghiên cứu cái gì?” Nhìn đối phương đeo kính lão, vậy chắc đối phương là siêu cấp siêu cấp học phách, chuyên gia học đẳng cấp thánh thần, đại boss!
Chính Hiền nghiêm trang nói: “Tôi là chuyên gia động vật học.”
Lý Thiên Mặc kinh ngạc quan sát “Anh ta”, trong đầu nghĩ: “22 tuổi đã trở thành chuyên gia? Quả nhiên lợi hại!”
Lý Thiên Mặc càng ngày càng cảm thấy hứng thú, lại hỏi: “Tiên sinh nghiên cứu loại động vật gì? Tôi cảm thấy tương đối hứng thú với động vật máu lạnh!”
“À? Thật sao?” Chính Hiền đặc biệt hưng phấn! Cô ấy toét miệng cười, răng vẩu lập tức chìa ra khỏi miệng. Cô ấy hơi không thích ứng, lấy đầu lưỡi liếm liếm răng vẩu, rồi mới nói: “Thật là trùng hợp! Tôi cũng thích động vật máu lạnh! Ở nhà tôi nuôi một con trăn dài khoảng bảy tám mét, còn có một con cắc kè hoa vằn báo, còn có một con con nhện Hắc quả phụ! Bởi vì tôi thuộc chòm sao bọ cạp, nên tôi còn nuôi rất nhiều bò cạp. Trong ao hoa sen nhà tôi còn có mấy con cá sấu nước mặn nữa.”
“A? Tiên sinh cũng thuộc chòm sao bọ cạp?” Lý Thiên Mặc vui vẻ nhìn anh ta, đột nhiên cảm giác “ Tiên sinh kính lão, răng vẩu, không có mật mã” của mình cũng rất đáng yêu.
Chính Hiền vui vẻ chớp mắt: “Anh cũng thuộc chòm sao bọ cạp?”
Lý Thiên Mặc phấn gật đầu: “Tôi là cự giải...”
“Phốc ——” Lăng Vi và Peach đều không thể ngồi yên nghe hai người này nói chuyện được nữa, hai người cùng phì cười... Thiên Mặc rõ ràng là chòm cự giải, vậy mà còn hỏi người ta... tiên sinh cũng thuộc chòm bọ cạp?
Peach che mặt, cười như sắp nổ tung.
Lăng Vi kéo Peach nói: “Đi, chúng ta đi tìm Kaya, vừa rồi đều chúng ta đã không tìm được cơ hội nói chuyện với cô ấy rồi.”
Peach nhanh chóng đứng lên, nhường vị trí lại, bằng không... cách giữa hai người các cô, Lý Thiên Mặc và Chính Hiền sẽ giống như cách một dải ngân hà vậy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...