Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Tư Uyển động lòng: “Dì nhận, hai đứa mau trở về đi.” Bà lại nhìn nhìn Hoa Thiếu Kiền, chúc phúc cười: “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Cảm ơn...”
Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền cầm tay nhau, lên chiếc xe của Ám ảnh tới đón bọn họ.
Từ biên cảnh trở về, Lôi Đình giao nhiệm vụ.
Chuyện điều tra về bức tranh cứ giao cho anh Đình và chị dâu làm đi.
Cô và Hoa Thiếu Kiền Về đến nhà, khẩn cấp ôm lấy nhau, ngay cả tầng hai cũng không lên, trực tiếp ngay phòng nghỉ tầng một điên cuồng làm.
“Tuần trăng mật lần này... Cảm giác thế nào?” Thanh âm Lôi Đình tràn ngập mị hoặc câu người.
Hoa Thiếu Kiền căn bản không nói lên lời, thầm muốn chiếm lấy sâu hơn.
Tuy bọn họ bị thương nhẹ, an toàn đã trở lại, nhưng... Anh càng nghĩ mà sợ! Thật sự sợ hãi! Trong hoàn cảnh chiến loạn như vậy, biết đâu chừng một viên đạn nào đó không có mắt bắn chết bọn họ.
Bọn họ mạng lớn, đã trở lại...
Nhưng, có bao nhiêu người, bất hạnh... để lại sinh mạng mình ở đó?
Hoa Thiếu Kiền đột nhiên đặc biệt cảm khái nói: “Vẫn là xã hội chủ nghĩa của chúng ta đường đi an toàn, thẳng tắp a...” Nước ngoài náo động như vậy, trong nước chúng ta vẫn bình an, không hề có bạo động, không có đạn pháo “Rầm rầm” bắn loạn, mọi người ra ngoài, không cần lo lắng đề phòng bị bắn lén, không cần sợ hãi bị bom nổ trúng chết oan chết uổng!
Lôi Đình bị anh chọc cười, nghiêm trang gật đầu: “Ừ” một tiếng, trêu chọc nói: “Vẫn là phương châm lãnh đạo đi theo con đường xã hội chủ nghĩa của chúng ta chính xác, ha ha... Còn có, chủ yếu là nhân dân chúng ta đi theo con đường xã hội chủ nghĩa kiến thiết thật tốt!”
Hoa Thiếu Kiền cũng bị cô chọc cười.
Anh đột nhiên nói: “Vậy chúng ta liền cố gắng góp một viên gạch cho con đường xã hội chủ nghĩa đi.”
Lôi Đình phì cười: “Được, đất nước chúng ta chỉ còn thiếu nhân tài kiến thiết như anh thôi...”
Anh áp đảo cô, ngọt ngào hôn cô: “Tiểu quỷ gây sự...”
*
Lăng Vi nằm trên giường, động cũng không dám động.
Cô cố gắng khiến tâm tình mình vui vẻ. Trong tay cô đang cầm mấy quyển truyện cười.
Cô lật truyện cười, đọc một lát, cười vài lần. Chuyện cướp đoạt độc quyền, cô đã lạnh nhạt tiếp nhận rồi.
Thật ra, cùng lắm thì...
Bị cướp mất bản quyền là động cơ tăng tốc nhanh nhất cô nghiên cứu ra, nhưng cô không có nổi giận!
Cô có thể nghiên cứu ra thứ tốt nhất, đương nhiên cô còn có thể nghiên cứu ra cái tốt hơn!
Bị trộm mất thì thế nào? Cô lại tạo ra một cái khác tốt hơn là được!
Cô đọc truyện cười một lát, tâm tình ủ dột cuối cùng hòa hoãn hơn nhiều.
Cô cầm bút, vẽ lên giấy.
Đầu óc cô chuyển động... Giống như có ý tưởng nào đó đang muốn dâng trào ra ——
Tay cầm bút cô chuyển động cực nhanh.
Không biết vẽ bao lâu, cô cảm giác có chút mệt mỏi... Diệp Đình mở cửa đi vào. Anh trong tay bưng một cái khay... Trên đó là cơm canh.
“A, chồng à...” Thật sự quá hạnh phúc, chồng mình mang cơm đến cho cô ăn.
Diệp Đình bưng khay, ngồi bên cạnh cô.
Anh đặt xuống, ôm lấy cô, để cô hơi tựa vào giường.”Vợ, vất vả cho em rồi.” Tay anh xoa xoa hai má cô, anh cầm lấy thìa đút cho cô ăn.
Lăng Vi cười an ủi anh: “Em không yếu đuối như vậy! Tuy không thể đi lại, nhưng ăn cơm vẫn là có thể!” Tình hình của cô mấy ngày nay có chút nguy hiểm, vừa tiêm thuốc an thai, thầy thuốc dặn cô, chỉ có thể nằm giường, không thể đi lung tung.
Diệp Đình bưng canh lên đút cho cô: “Tiểu Đình và Thiếu Kiền đã trở lại. Bọn họ tìm được dì Uyển rồi.”
“Thật sự? Nhanh như vậy?”
“Ừ, bọn họ mang ảnh chụp về, bên kia để lại tin tức... Là một bức tranh. Anh đã cho người đi lấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...