Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhà thiết kế số một của Long Đằng —— Lý Hoa Bân đã từng nói: “ Trần Tư Uyển là một đại minh tinh, đã từng làm người phát ngôn cho hãng xe Long Đằng. Cô ta vô cùng mê luyến cha của Lăng Vi...”
Cha của Trần Tư Uyển là... Trần Thương, là người đứng đầu quốc tế Ức Hâm, Trần Thương đã từng muốn thu mua Long Đằng, nguyên nhân chủ yếu là, con gái Trần Tư Uyển của Trần Thương thích cha Lăng Vi... Muốn chia rẽ cha mẹ cô.
Lúc cha mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ, Trần Tư Uyển đó đang nổi tiếng... Lúc đó có một bộ phận dư luận chỉ trích bà ta vì yêu sinh hận, mưu hại cha mẹ cô.
Sau đó, Trần Thương ra tay can dự, đè tin tức này xuống. Về sau nữa Trần Tư Uyển rút khỏi vòng nghệ thuật.
Mười mấy năm qua, vẫn không lập gia đình...
...
“Ông ơi, vì sao đọc câu thơ kia, ông lại nghĩ đến bà ấy?”
Diệp lão gia chỉ vào chữ trên máy vi tính xách tay, nói: “Cháu xem câu nguyên văn của mẹ cháu này: Điệp luyến hoa tùng "Uyển" nhược tiên... Các cháu nhìn cái chữ "Uyển" này này.”
“ Chữ nữ trong chữ uyển(*) này...”
(*) Trong chữ uyển (婉) có bộ nữ(女)
“Nếu bình thường dùng chữ này, muốn nói giống như tiên, hẳn không có chữ nữ bên trong...”
Lăng Vi gật đầu: “Có lý...” Có những lúc cô mặc tả, thường xuyên viết thành “Giống như tiên”.
“Thì ra ý nghĩa của chữ Uyển này là như vậy...” Lăng Vi nhẫm nghĩ... Trần Tư Uyển... là khuê mật của mẹ Diệp Đình, vậy hẳn bà ấy biết rất nhiều chuyện lúc trước?
Lăng Vi lại hỏi: “Đầu mối mẹ để lại là... Trần Tư Uyển, ý là Trần Tư Uyển biết tung tích của mẹ?”
Nhưng Diệp Đình lắc đầu nói: “Chắc mẹ để lại thứ gì ở chỗ bà ấy...”
“ Ừ...” Lăng Vi như có điều suy nghĩ gật đầu... “ Cũng đúng, anh nói có lý. Vậy bây giờ chúng ta đi tìm bà ấy đi!”
Diệp Đình mau chóng cử người đi điều tra, kết quả lấy được tin tức: “ Quả thật Trần Tư Uyển không kết hôn, bây giờ bà ấy cũng không có ở trong nước... Mười mấy năm trước, sau khi Lăng Phong và Trầm Minh Nhược qua đời... bà ấy rút lui khỏi vòng nghệ thuật, trở thành phóng viên chiến trường. Vị trí bây giờ của bà ấy... Là... ở trên chiến trường ——nước Ikuer!”
...
“Anh muốn tự mình đi?” Lăng Vi lo âu hỏi, biểu tình của Diệp Đình... thật sự quá nghiêm túc!
“Chồng, anh để người của đội quân ngầm đi thăm dò trước đi...” Khắp nơi trên nước Ikuer... đều là kẻ thù của anh! Nếu anh muốn đi, cô nhất định phải đi theo anh. Nếu không, sao cô có thể yên tâm!
...
Đôi mắt đen của Diệp Đình thâm trầm như băng, cả người anh như đang đắm chìm trong gió lốc! Ánh mắt của anh không ngừng biến ảo, Lăng Vi biết anh chắc chắn đang nghĩ kế hoạch lớn, có động thái lớn!
Chỉ chốc lát sau, Diệp Đình đứng lên, gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, Lôi Đình.
*
“Hu hu... Thật là xấu xí... làm thế nào bây giờ?” Lôi Đình đang ở trong phòng tắm, nghiêng đầu nhìn lưng của mình trên mặt gương...
Tất cả đều là sẹo... Ngổn ngang, thật là xấu xí thật là xấu xí!
Cô suy sụp tinh thần ngồi bệt xuống.
Bĩu môi, muốn khóc...”Chị dâu nói, lột sạch, cho anh ấy nhìn... Nhưng cái lưng của mình rất xấu xí. Nếu người ta nhìn không thấy đẹp, ngược lại còn muốn nôn thì phải làm thế nào?”
Đây là lần đầu cô ấy cảm thấy, vết thương lành, còn không tốt bằng chưa lành.
Lúc vết thương chưa lành, anh ấy sẽ chăm sóc cho cô ngày ngày, đút thuốc cho cô ấy, đút cơm, còn ôm cô ấy đi khắp nơi...
Bây giờ, vết thương lành rồi, muốn gặp anh ấy cũng phí sức.
Lôi Đình buồn bã mặc áo choàng tắm vào, phiền muộn đi ra khỏi phòng vệ sinh.”A ——” cô ấy nhìn thấy, trong phòng nhiều thêm một người! Hoa Thiểu Kiền... đang ôm một bó hoa hồng đỏ trong tay... mắt chăm chú nhìn cô!
“Sao anh lại tới đây?”
Lôi Đình xấu hổi kéo căng áo choàng tắm, vừa rồi lúc cô ấy đi ra, đang vẩy tóc, vạt áo trước cũng là phanh rộng... cô ấy vội vàng cột chắc đai lưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...