Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi vừa mới cúp điện thoại, đã nhìn thấy nữ đầu bếp bưng một cái bát sứ đi vào...
Lăng Vi vô hình run rẩy.
Bởi vì, cách rất xa mà cô vẫn ngửi thấy được mùi... thuốc đắng... nồng nặc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, Diệp Đình rất đau lòng.
Bát nước thuốc này, không uống không được...
Từ lúc hai người bọn họ bắt đầu chung một chỗ, cô không phải uống nước thuốc nữa. Diệp Đình đưa tay ôm lấy cô, vẫy tay bảo nữ đầu bếp bưng bát đi xuống.
Nhưng Lăng Vi đoạt bát lại, còn không chờ Diệp Đình phản ứng, cô đã uống hết toàn bộ nước thuốc...
Diệp Đình nhìn cô như nhìn nữ anh hùng.
Lăng Vi cắn răng chịu đựng khoát khoát tay: “Không sao không sao, uống quen sẽ không có cảm giác nữa.”
Lồng ngực của Diệp Đình nóng lên! Anh cầm lấy bát thuốc, uống nốt mấy giọt thuốc còn lại, anh muốn nếm thử xem vị đắng này thế nào.
“Mau ăn cái này vào!” Anh nhét vào miệng cô miếng mứt táo, Lăng Vi nhai mức táo, thật là đắng thật là đắng... Thuốc hôm nay uống còn khó uống hơn so với trước kia rất nhiều!
Này, có phải là do Diệp Đình đã đối xử với cô quá tốt, cuộc sống của hai người bọn họ quá ngọt ngào, ông trời cũng nhìn không được, nên muốn khiến cô tìm vị đắng từ nước thuốc này trở về hay không.
Không phải người xưa đã có câu: Ông trời, chưa từng bỏ qua cho ai.
Đời người chính là như vậy, có được tất có mất.
Tất cả đều vì đại bảo, nhị bảo... Nước mắt của cô rào rào rào rào rơi thành giọt...
Tuy trong miệng đắng ngắt, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào, đáng giá! Không người mẹ nào trên thế giới này, có thể làm mẹ dễ dàng cả, bây giờ cô muốn hát trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất thôi... Ha ha ha...
Lúc thì Lăng Vi àm ra vẻ đau khổ, lúc thì lại vui vẻ, Diệp Đình ôm cô vào trong ngực, hôn chụt lên má cô: “Mẹ đứa trẻ, khổ cực cho em rồi...”
“Phốc ——” Lăng Vi phun: “Không khổ cực, vì nhân dân phục vụ...” Suy nghĩ lại: “Không đúng, phải là xây dựng cho chủ nghĩa xã hội, thêm gạch thêm ngói...”
Diệp Đình nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Nghịch ngợm.”
Lúc này, ông ngoại đột nhiên chạy bước nhanh từ trên cầu thang đi xuống: “Bài thơ đó! Bài thơ đó... ông đã nhớ ra rồi!” Ông lấy tay chỉ chi vào mình, lại nhắm mắt lại, nhíu mày, giống như đang cố tập trung nhớ lại: “Ông nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Bài thơ mẹ cháu lưu lại đó... như thế nào ấy nhỉ?”
Lăng Vi lập tức nói: “Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên.”
“Đúng! Đúng đúng đúng... Ông biết ở đâu! Đi mau đi mau —— “
Lăng Vi và Diệp Đình đều vạn phần ngạc nhiên mừng rỡ, nhanh chóng đứng dậy, cùng lên tầng với ông ấy.
Cửa phòng chứa đồ cổ, Diệp lão gia ấn mấy số mật mã, đẩy cánh cửa bên trong ra nói: “Ở chỗ này này!”
Lăng Vi và Diệp Đình nhìn nhau, không nói gì, đi theo ông ấy vào trong.
Căn phòng tối om, mùi ẩm mốc xông vào mũi, Diệp Đình vội vàng kéo Lăng Vi lại: “Em khoan hãy vào, không khí nơi này không tốt.”
Lăng Vi gật đầu, Diệp Đình vào Diệp lão gia đi vào.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Đình mang một bức tranh từ bên trong ra...
Lăng Vi nhìn bức tranh, đầu óc trở nên mờ mịt, cô ngoẹo đầu nhìn, nó giống như một hai người...
Hoàn toàn không liên quan đến bướm yêu hoa!
“Ông ơi, nó có ý nghĩa thế nào?”
Diệp lão gia nhìn chằm chằm vào người trên bức tranh, nói: “Câu thơ này, có liên quan đến người trong bức tranh này.”
“Có liên quan đến người trong bức tranh này?” Lăng Vi nhìn chằm chằm vào bức tranh này, cau mày: “Người trong bức tranh này là ai?”
Nhìn không giống như vẽ mẹ...
Cô đã xem ảnh của mẹ Diệp Đình. Không phải là người trong bức tranh này.
Diệp lão gia vung tay lên, nói: “Đi ra ngoài, tìm một chỗ rồi từ từ nói.”
Ba người đi tới phòng trà, ngồi quanh bàn trà, Diệp lão gia uống trà rồi nói: “Người phụ nữ trong bức tranh này là Trần Tư Uyển, là khuê mật của mẹ cháu.”
“ Trần Tư Uyển?” Lăng Vi kinh ngạc nói: “A —— cháu đã từng nghe qua, cái tên này...”
Diệp Đình cũng nhớ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...