Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi nghĩ trong đầu, quản gia Vương, ông đúng là có kinh nghiệm truyền thông...
Quản gia Vương khiêm tốn cười, lão phu nghe theo lời triệu tập của con tim, là cống hiến của tình yêu, đây là gió xuân của thế giới, nói thêm một câu, có thể làm cho những bông hoa hạnh phúc nở khắp nơi...
Diệp Đình nói: “Tiền thưởng cuối năm, tăng thêm 50%.”
Kiệt Sâm đứng ở bên cạnh vô cùng bội phục! Nội tâm của anh ta cũng bắt đầu gào khóc gầm thét —— quả nhiên gừng già thì càng cay... chiêu này của quản gia Vương đúng là giúp người đang gặp nạn, lấy giúp người làm niềm vui, trượng nghĩa chấp ngôn, tự hy sinh chính mình... Quả nhiên có hiệu quả rõ rệt, là tấm gương cho người trẻ tuổi noi theo, là mô hình cho tất cả đồng nghiệp làm việc bên cạnh BOSS học tập.
Ai cũng đều nín cười đi vào trong.
Bạch Lộ đi ở phía cuối, thận trọng đi từng bước từng bước một, lúc cô đi qua đại sảnh, đi ngang qua hồ bơi hình nửa vòng tròn, đột nhiên hoảng sợ kêu lên: “A —— đừng đẩy tôi! Đừng đẩy tôi —— tôi không muốn... Ta không muốn chết chìm!”
Lăng Vi sợ hết hồn, vội vàng xông lên ôm lấy cô ta: “Đừng sợ, đừng sợ... Đây là nhà, đây là nhà...” Lăng Vi biết, chắc chắn cô ta vừa nhớ ra chuyện gì đó không tốt.
Hoặc là... lúc cô ta nằm vùng ở bên kia... Bị người ta dìm ở trong nước thiếu chút nữa chết chìm...
Bạch Lộ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, Lăng Vi kiên định nhìn cô ta: “Đừng sợ, không phải sợ. Đây là nhà...”
Cô nói một lần lại một lần.
Bạch Lộ nhíu chặt mày lại, vẻ mặt bối rối: “Nhà?”
“ Ừ... Là nhà, cô đừng sợ...”
“Nhà...” Bạch lộ run rẩy nói, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Nhà?” Cô ta đảo mắt nhìn quanh, như nhớ ra cái gì đó rơi nước mắt.
Lăng Vi đau lòng ôm cô ta, giơ tay lên chỉ về phía trước: “Cô xem, Diệp tiên sinh chuẩn bị phòng cho cô rồi kia, là màu hồng nhạt nhu hòa, cô thích không? Cô cứ an tâm dưỡng thai ở chỗ này đi, được chứ?”
Bạch Lộ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, nhìn thấy có mấy người giúp việc đang bận rộn ở bên cửa sổ, có người đang treo rèm cửa sổ, có người đang trải drap trải giường, có người đang treo quần áo.
Cô ta mỉm cười: “Màu hồng? À... Khi còn bé tôt rất thích...”
Lăng Vi giơ tay lên, sửa lại máy sợi tóc thay cô ta, ngón tay chạm vào khuôn mặt trắng bệch gần như tờ giấy của cô ta, lau đi nước mắt đang vương trên khóe mắt cô ta: “Cô thích là được, vào xem thử đi.”
Lăng Vi ôm cô ta đi vào trong nhà, đi qua hành lang dài, đi tới căn phòng hai người vừa mới nhìn thấy ở bên ngoài.
Bạch Lộ đi vào, liền bị thu hút, cô ta đi vòng quanh mấy vòng giống như một cô bé, vui vẻ cười “Ha ha“.
“Cô đang mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi. Có chuyện gì, cô cứ ấn vào chuông, sẽ có người tới giúp đỡ cô.” Lăng Vi dịu dàng nhìn cô ta, Bạch Lộ mỉm cười với cô, hơi ngượng ngùng nói: “Cô xem cách cô nói này... Tôi là chủ nhân ở đây, còn không quen thuộc nơi này bằng cô. Xem ra... bình thường cô đã chăm sóc rất tốt cho cuộc sống thường ngày của A đình... Tôi thật sự rất cảm ơn cô, mấy ngày tôi không có ở đây, đã cực khổ cho cô rồi...”
“...” Lăng Vi buồn cười, nói rõ ràng mạch lạc thế này... có chỗ nào giống bị rối loạn tâm thần?
Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ những lời này của cô ta, cô lại cảm thấy cổ họng đắng chát.
Lăng Vi hít thật sâu. Đầu óc sắp không đủ dùng rồi...
Bây giờ cô là thư ký của Diệp Đình... Thư ký!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...