Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Ông ngoại nghĩ đến gì vậy? Ông biết căn cứ ở đâu sao?”
Ánh mắt của Diệp lão gia trở nên thâm trầm, dáng vẻ nghiêm túc hoàn toàn khác hăn với bình thường, một lúc lâu sau ông ấy mới nói: “Có một lần ông đã... nghe thấy, lúc Khanh gọi điện thoại đã nói nền móng đất gì gì đó, chẳng lẽ con bé chưa chết? Mà đi đến căn cứ nào đó?” Sắc mặt của Diệp lão gia đã hoàn toàn thay đổi, Lăng Vi vọi vàng nói: “Chúng cháu tìm dược một phong thư ở trong thư phòng của Louis Tư, là bức thư mẹ cháu viết cho Louis Tư, bức thư này được viết lúc Diệp Đình năm tuổi.”
Diệp lão gia thay đổi sắc mặt, ông ấy chăm chú nhìn cô: “Thật sao?”
“Vô cùng xác thực! Ông chờ cháu, để cháu đi lấy cho ông xem.” Lăng Vi nhanh chóng đi ra ngoài lấy bức thư và quyển nhật ký đến, sau khi Diệp lão gia xem xong, ông ấy thật sự không dám tin vào mắt mình.”Nàng Không phải con bé rất yêu Louis Tư đó sao? A đình còn bị ngược đãi? Không phải Louis Tư đó coi con bé là bảo bối sao? Sao cậu ta lại có thể ngược đãi con trai mình?”
Sắc mặt của Diệp lão gia trở nên trắng bệch...
Lăng Vi không hiểu gì: “Ông ngoại, lúc ấy mẹ đã nói như thế nào với ông?”
Diệp lão gia ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô nói: “ Có một ngày Khanh Nhi trở về nói với ông nó đã mang thai con của một người đàn ông, muốn kết hôn với người đàn ông đó. Sau đó, Louis Tư đó tới cầu hôn, ông đã điều tra rồi phát hiện ra, mặc dù tên súc sinh kia có tiền, nhưng là một kẻ lăng nhăng mê gái, phụ nữ thành xếp thành hàng! Lúc ấy ông kiên quyết phản đối! Nhưng nó nhất quyết đòi gả, còn nói đứa trẻ không thể không có cha! Ông liền hỏi con bé, có phải con bé bị người ta ép buộc hay không? Bởi vì ông hiểu rõ tính cách của Khanh Nhi, con bé 25 tuổi mà ngay cả một người bạn trai cũng đều chưa từng quen, sao đột nhiên có thể mang thai đứa bé được? Ông kiên quyết không đồng ý, ông nói nó sinh con ra ông sẽ nuôi, chứ ông không thể gả con gái con gái mình cho loại tra nam đó được! Lúc ấy nó tức giận đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông.”
“Ông ngoại, ý của ông là... Mẹ rất yêu Louis Tư? Nhưng mà... đọc bức thư này của mẹ, sao cháu lại cảm thấy không giống tý nào? Có phải là bên trong có ẩn tình gì hay không? Chẳng lẽ mẹ bị ép buộc? Hoặc có thể là ông có người con rể khác, mà ông không biết?”
Lăng Vi hỏi một loạt câu hỏi, trong lòng cô càng nghi ngờ nhiều hơn, Diệp Đình luôn luôn nói Louis Tư không phải là cha anh, xem thư của mẹ cũng cảm thấy không giống lắm. Nếu Louis Tư thật sự không phải là cha của Diệp Đình, vậy... rốt cuộc cha của Diệp Đình là ai? Đến nay cũng không có ai biết cả?
Ánh mắt của Diệp lão gia trở nên thâm trầm, cố suy nghĩ kỹ lại, tựa như muốn nhớ lại chuyện năm đó.
Nhưng mà, suy nghĩ rất lâu... Vẫn không có ấn tượng gì.
Lăng Vi chỉ có thể ra tay từ quyển nhật ký kia: “Ông ngoại, ông xem quyển nhật ký nàyđi, ông nghĩ thử xem những câu thơ này nói về những nơi nào.” Cô nói cho ông ấy tiểu kiều y liễu (cái cầu nhỏ bắc qua) và lãm khê hoán ảnh tá hà hương(Soi bóng xuống dòng suối mượn bóng sen).
Ánh mắt của Diệp lão gia chợt sáng lên: “Hình như ông có ấn tượng… về cái điệp luyến hoa này... chờ đã...” Ông ấy xoa xoa huyệt Thái dương, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
“Chờ đã ——” Ông ấy nhắm mắt lại nghĩ, vẫn không nhớ ra được.
Lăng Vi không quấy rầy ông ấy nữa, nếu ông ngoại có ấn tượng, vậy sớm muộn gì cũng có thể giải được mật mã này. Lăng Vi thấy sắp đi làm muộn, vội vàng ra khỏi phòng của Diệp lão gia.
Sau khi ra khỏi phòng của Diệp lão gia, Lăng Vi cầm bản thảo, lập tức trở về thư phòng, cất bản thảo khóa ở ngăn kéo cuối cùng.
Cô chuẩn bị đồ đạc, chuẩn bị đi làm, vừa mới đi tới cầu thang tầng hai, cô đã bị Diệp Đình chặn ở trên hành lang. Anh chống tay ở bên cạnh cô, chặn cô ở góc tường, sau lưng Lăng Vi là vách tường, cô ngước đầu lên nhìn anh.
Diệp Đình nhìn thẳng vào mặt cô, anh đứng ở nơi cao, bao phủ lấy cả người cô. Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên ở bên tai cô: “Hôm nay rất lạnh, em đừng đi ra ngoài. Bên ngoài tuyết rất lớn, có nơi đường xe chạy cũng bị phủ kín, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, anh nháy mắt trái với cô: “Ngoan ngoãn ở nhà, buổi tối chồng trở về lại thương em.”
Lăng Vi biết anh cố tình nói đùa, nhưng gò má vẫn đỏ lên.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, thấy mặt cô đã đỏ ửng lên, Diệp Đình nâng tay lên, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, cố tình chọc tức cô nói: “Vợ... dáng vẻ này của em... Khiến anh không thể rời đi được.” Vừa nói, anh vừa sát lại gần người cô, nhìn cô như sói nhìn thấy con mồi.
Cô cực kỳ quen thuộc với cảm giác này, mỗi lần lúc anh cường thế ấn cô ngã, đều là cái dáng vẻ này.
Quyến rũ thâm tình, giống như từng đợt sóng mềm mại ngập chìm cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...