Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi che mặt. Sau này cô phải lăn lộn thế nào ở cái nhà này đây?

Diệp Đình chợt cười phá lên, nói: “Em còn có hình tượng hả? Ông ngoại có thể đều đã xem xong mấy bộ manga em vẽ rồi đấy.”

“Hừ ——” Lăng Vi tức giận nói: “Trong mấy quyển manga của em có gì nào? Chẳng có gì cả! Lúc em gửi bản thảo, em đã bảo Peach xóa đi rồi. Ngoài nam chính lộ cơ bụng ra, những cái khác đều không có gì cả, không có gì cả!”

“Phải không?” Diệp Đình cười tà nói: “Vậy không phải là anh hy sinh vô ích rồi sao?”

Lăng Vi vừa tức vừa buồn cười.

Cô xoay mình, áp lên người anh chế trụ anh: “Đừng làm rộn, đi ra mở cửa đi. Anh cứ thế này nữa em sẽ tức giận đấy.”


Sau lưng cô còn quấn drap trải giường, mặc dù đã tắt đèn, nhưng tuyết trắng xóa bay bay bên ngoài, phản chiếu làn da trắng như tuyết của cô. Đôi mắt của Diệp Đình chợt dấy lên ánh lửa: “Vợ ơi, thấy em chủ động thế này, anh rất vui vẻ. Xem ra em rất thích phúc lợi hai chiều này...”

Lăng Vi giận đến nghiến răng trèo trẹo, đưa tay bóp cổ anh: “Anh có thể không nháo được không? Ông ngoại đứng ở bên ngoài nghe thấy bây giờ!”

“Không—— ông đã đi rồi! Ông chẳng nghe thấy gì cả!” Bên ngoài, Diệp lão gia dí sát vào cửa rống lên.

Lăng Vi hận không thể đào hố chui xuống...

Ông ngoại ơi! Có phải ông không mang chỉ số thông minh ra cửa rồi hay không?

Ông nghe lén, thì cứ lén lút nghe đi...

Ông còn nói ra lời làm gì!

Lăng Vi trợn trắng mắt, nhéo cổ tay của Diệp Đình, hơi dùng lực: “Anh mau dậy đi!”

Diệp Đình cười đểu nói: “Đã dậy rồi, em không cảm giác được sao?”

Lăng Vi chợt có cảm giác không thể yêu thương nổi...

Sau đó, cô lại nghe thấy tiếng Diệp lão gia gầm nhẹ ở bên ngoài: “Các cháu cứ làm việc đi! Có chuyện gì, cứ để sáng sớm ngày mai nói tiếp!” Vừa đi, còn vừa lớn tiếng rêu rao: “Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là lúc nào cũng vội vàng, bây giờ mới có mấy giờ? Đúng là!”

Lăng Vi cảm thấy nóng bừng cả người.


Nhất thời... cảm thấy khó chịu!

“Diệp Đình —— anh cái tên khốn kiếp này —— đều do anh cả, hình tượng của em đã bị mất sạch sành sanh rồi! Còn cả chuyện manga đó, em chưa tìm anh tính sổ đâu.”

“Ha ha...” Diệp Đình cười phá lên: “ hình tượng có ích lợi gì? Đều là giả CẢ... Mình sống thoải mái mới là chuyện đứng đắn. Hơn nữa... quyển manga đó là do em vẽ... Tại sao em lại trách anh?”

Lăng Vi cúi người cắn mạnh ở trên cổ anh: “Đều là anh dạy em vẽ!”

“...” Diệp Đình ủy khuất: “Vậy em cũng phải phối hợp mà... em chưa từng nghe qua, một cái bạt tai đánh không vang sao? Không có em phối hợp, anh có thể làm được chuyện gì?”

“Á á á —— anh đừng nói nữa!”

Lăng Vi bịt kín lỗ tai.

Ba câu không rời khỏi công việc, không bẩn anh không gọi là Diệp Đình nữa!


Diệp Đình duỗi tay ra, đẩy ngã cô xuống, giữ lấy cô. Anh lấn người áp mình lên cô, cọ cọ vành tai nhỏ đáng yêu của cô, cười xấu xa nói: “Không muốn nghe anh nói? Vậy anh chỉ có thể làm...”

Lăng Vi vùi tay vào tóc anh, khều khều ngón tay: “Tới đây! Em sợ anh hả?” Diệp Đình hôn cô, mở hết hỏa lực. Cảm giác hôm nay cô hơi không giống thường ngày, hôm nay cô đặc biệt chủ động, dường như cởi mở hơn so với trước kia?

Lăng Vi cũng không hiểu tại sao, cả người đều nóng như lửa đốt, giống như trúng thuốc gì đó vậy, ngọn lửa kia từ từ trào ra ngoài. Cô mệt mỏi đến tê liệt, Diệp Đình còn chưa hài lòng: “Không phải đã nói phúc lợi hai chiều rồi sao? Em chẳng phối hợp gì cả.” Lăng Vi nhéo mạnh đầu ti của anh: “Anh lặp lại lần nữa thửu xem? Bà đây chưa cho anh hưởng phúc lợi hai chiều?”

Diệp Đình híp mắt lại: “Hình như là đã cho một hai lần thì phải...”

“Anh lặp lại lần nữa xem? Bà bị anh giơ đến ngang hông, mấy lần rồi?”

“Ặc... Bốn năm lần thì phải. Chỉ là... biểu hiện còn chưa đủ nhiệt tình, hy vọng lần sau em tiếp tục cố gắng!”

“Cố gắng cái đầu anh ấy ——” Lăng Vi cho anh ăn “Phật sơn vô ảnh cước”...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui