Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vừa lên lầu hai liền nghe thanh âm huyên náo từ phòng khách* truyền ra, Lăng Vi loáng thoáng nghe được giọng chê bai của lão gia tử: “Tiểu tử này! Biệt thự này là lão tử để lại, bây giờ lão tử muốn vào còn phải trải qua sự đồng ý của nó?”
(*) Phòng ngủ dành cho khách.
Lăng Vi đi tới cửa, thấy cửa phòng mở rộng.
Tiếp đó, nghe Vương quản gia nói: “Thiếu gia chưa từng gặp ông, đương nhiên không hiểu rõ ông. Chờ ông quen thuộc với hai người họ, dĩ nhiên cậu ấy sẽ gần gũi với ông.”
Lão gia tử “hừ” một tiếng: “Không phải nó giận tôi đoạn tuyệt quan hệ với mẹ nó sao? Nhưng đó cũng là A Khanh làm chuyện có lỗi với tôi trước! Nếu không phải nó cố ý gả cho tên kia, tôi có thể đoạn tuyệt quan hệ với nó sao?”
Lăng Vi dừng chân…
Thì ra là vậy.
Sau đó, Vương quản gia nói tiếp: “Thiếu gia quật cường, muốn nói cho cậu ấy hiểu, rất khó. Không bằng… để Thiếu phu nhân đi tới với cậu ấy. Thiếu phu nhân luôn rất thông tình đạt lý.”
“Hừ —— cô ta thông tình đạt lý? Ông đang trêu chọc tôi sao?” Lão gia tử cả giận: “Tính cách nha đầu kia cũng không quật cường sao? Ông không nhìn thấy vừa rồi cô ta có thái độ gì với tôi? Cô ta hoàn toàn đứng về phe chồng.”
Lăng Vi đứng bên ngoài bĩu môi: “Cháu có thái độ gì? Thái độ cháu rất tốt có được không? Sợ ông ở ngoài bị lạnh, còn phái người đón ông vào. Nếu không nhờ cháu, bây giờ ông còn không có gì ăn đúng không?”
Cô hừ trong cửa một tiếng. Cô còn nghĩ thời tiết lạnh, cho lão gia tử thêm một cái chăn.
Bây giờ nhìn lại, miễn đi! Lăng Vi xoay người đi về phòng mình.
Sau khi Lăng Vi đi, hai người bên trong rối rít nhìn quanh ra ngoài.
Diệp lão gia tử nhẹ giọng hỏi: “Nó nghe không?”
Vương quản gia nói: “Chắc nghe được, cửa mở lớn như vậy, không thể nào không nghe…”
Diệp lão gia tử yên tâm: “Nghe thì tốt. Ha ha ha ha…”
Vương quản gia lau mồ hôi, thật khó hiểu, tại sao lão gia tử phải làm vậy… Nói xấu người ta thì cũng được đi, kỳ quái là, nói xấu người ta, còn muốn người ta nghe được…
“Ông ra ngoài trước đi, tôi nhìn xem tiếp theo nha đầu đó đối với tôi thế nào.”
Ông muốn khảo nghiệm Lăng Vi, làm cháu dâu của Diệp gia ông, cũng không dễ dàng như vậy.
Cha mẹ Diệp Đình đều không có ở đây, ông là ông nội, tất nhiên muốn kiểm định thay anh. Nếu không phải thấy tin tức khắp nơi đều nói tiểu tử thúi nàykết hôn, ông sẽ không bẽ mặt tiếp cận.
Vương quản gia vừa đi tới cửa, lão gia tử đột nhiên gọi ông ta lại: “Này! Tiên sinh và Phu nhân nhà ông kết hôn bao lâu rồi?”
Vương quản gia nói đúng sự thật: “Gần nửa năm…”
“Gần nửa năm rồi?” Lão tử không vui! Nói tiếp: Cũng kết hôn gần nửa năm, sao vợ nó không thấy động tĩnh gì?”
“Cái gì không thấy động tĩnh?” Vương quản gia nhất thời không theo kịp.
Diệp lão gia tử vội la lên: “Tôi nói bụng cô ta, sao không thấy động tĩnh gì? Gần nửa năm rồi còn chưa mang thai?”
“…” Vương quản gia nghẹn lời, thầm nghĩ, chuyện này chúng tôi không quản được, ai dám quản? Ai dám hỏi?
“Là bọn chúng không muốn? Hay là có vấn đề gì không mang thai được?”
Vương quản gia hấp tấp nói: “Lão gia, ông đừng đoán mò… Người trẻ tuổi bây giờ đều thích sống thế giới hai người, không muốn có con sớm như vậy.”
“Vậy sao được? Chuyện này không thể trễ nãi! Phải nắm chắc!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...