Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa nghĩ đến dáng vẻ kia của Jamie, cô lại cảm thấy nóng mắt.
Lăng Vi cố gắng nín cười, cô chỉ muốn cười phì ra thôi! Bây giờ cô mới phát hiện ra, thì ra cô lại phúc hắc như thế này?
Có phải là do bị Diệp Đình lây bệnh hay không?
Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, chắc chắn là cô bị lây từ anh! Cô phải đi tìm anh mới được!
Lúc này, trong phòng hội họa, tiếng huyên náo vang vọng cả căn phòng, chợt có người vọt tới trước mặt Nghiêm Phương Chu, hỏi: “Nghiêm tiên sinh, xin hỏi, hai tác phẩm này đều là tác phẩm trong buổi triển lãm lần này sao?”
“Nghiêm tiên sinh ——hai tác phẩm này đều không được ký tên, xin hỏi ai đã vẽ hai tác phẩm này?” Có người đột nhiên kêu lên: “ Hai tác phẩm này đều là tác phẩm Graffiti(*), chẳng lẽ là cùng một người vẽ?”
(*)Tranh phun sơntừ gốc tiếng Anh làGraffitibắt nguồn từ tiếng Latin:Graffitocó nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bứctườngở cácđường phố, khu phố và được vẽ bằngsơnhoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng haynghệ thuật đường phốcó thể hình thành bằng các hình thức đơn giản trên các bức tranh tường.
“Chắc là không phải—— mặc dù đều là tác phẩm Graffiti, nhưng mà... nhìn phong cách vẽ rõ ràng không phải là cùng một người.”
Nghiêm Phương Chu giơ tay lên, đè nghi vấn của tất cả mọi người xuống: “Trong hai tác phẩm này, chỉ có bức "Ngạo thị bầu trời" là tác phẩm dự thi.”
Vừa nói, anh ta vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Lăng Vi, giới thiệu với mọi người: “Vị nữ sĩ Lăng Vi này, chính là tác giả của bức "Ngạo thị bầu trời". Cô ấy lấy bút danh Thải Vi lúc gửi bản thảo tới.”
“Cái gì?” Peach là người đầu tiên phản ứng!”Thải Thải Thải Thải Thải... Vi...” cô ta trợn to mắt nhìn về phía Lăng Vi...
Oh my god! Hù chết tôi mất?
Chắc cô ta bị mù rồi, nên mới không nhìn ra... tác giả manga nho nhỏ cô ta đang biên tập... lại lại lại... là Thải Vi...
“Dạ dạ dạ là... là Thải Vi đó sao?”
Lăng Vi nhìn về phía Peach, sợ hù dọa đến cô ta, cô nhẹ nhàng gật đầu nói: “Là tôi... Không sai.”
“Ai nha... Ai nha... Ai nha… mẹ của tôi ơi!” Peach che tim, trợn trắng mắt.
Cô ta thật sự chỉ muốn trực tiếp ngất đi mà thôi. Cô ta tham dự buổi triển lãm này... là để rèn luyện tim à! Sớm biết như vậy, trước khi tới đây, cô đã tiêm một liều thuốc trợ tim rồi!
Peach che tim, hai chân như nhũn ra, Hàn Yến đỡ lấy cô ta, cúi đầu xuống ân cần hỏi cô ta: “Sao rồi?”
Peach ngây ngốc lắc đầu, nhìn về phía Lăng Vi nói: “Tiểu Vi... Tiểu Vi! Cô đừng làm mù đôi hỏa nhãn kim tinh của lão nương...”
“...” Lăng Vi 囧 囧 lúng túng cười.
Peach cảm thấy choáng váng đầu óc, cô ta không ngừng nắm lấy cổ áo của mình: “Mình đầu có tức giận, có phải là do mình mặc váy quá chặt hay không?”
Hàn Yến kéo tay cô ta theo bản năng, khuôn mặt dần nóng lên.
Anh ta giả vờ như không nhìn thấy gì cả, chuyển tầm mắt đến trên mặt cô ta, bình tĩnh nói: “Có thể là do ở đây có quá nhiều người nên khá nóng nực, để tôi đưa cô ra ngoài hít thở không khí thoáng đãng.” Hàn Yến đưa tay đỡ lấy tay của Peach, đỡ lấy thân thể lảo đảo như muốn ngã của cô ta, dùng ánh mắt dò hỏi cô ta, Peach gật đầu: “ Được, đi ra ngoài đi. Tôi sắp chết ngộp rồi!”
Sau khi hai người đi ra ngoài, Hàn Linh Tê đứng ở bên cạnh Hàn Yến không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Lăng Vi.
Cô ta móc móc lỗ tai.
Cho rằng mình đã nghe lầm, Hàn Linh Tê dùng ánh mắt như nhìn quái vật, nhìn về phía Lăng Vi...
“Tranh này, là cô vẽ?”
Bộ não của Hàn Linh Tê như ngừng trệ lại, cô ta không thể nào suy nghĩ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...