Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình…
Lăng Vi điên rồi! Cô muốn bạo phát!
Trời ơi trời ơi trời ơi, muốn cô nói gì cho phải đây…
“Tiểu Vi, cháu không biết chuyện này sao? Chú còn tưởng rằng xe này có vấn đề gì…”
“Cháu không biết… Nhất định là Diệp Đình cho người đưa tới.” Lăng Vi đỡ trán, liếc mắt chiếc Damai 8, bây giờ cô hoàn toàn không cảm thấy nó là một chiếc xe nữa, mà cảm thấy… đó chính là tim của Diệp Đình!
“Cháu gọi điện thoại hỏi thử…” Lăng Vi lấy điện thoại ra, đỡ trán đi ra ngoài.
Diệp Đình nhận điện thoại, lười biếng hỏi: “Thế nào? Trưa không ăn cùng anh, chạy trốn đi đâu rồi?”
Lăng Vi mấp máy môi, hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi anh: “Em tháo chiếc xe Damai 8?”
“Ừ… cũng vì chuyện này mới gọi cho anh? Anh còn tưởng em nhớ anh chứ.” Diệp Đình không hài lòng hừ một tiếng.
Lăng Vi nghiêm túc nói: “Em không giỡn với anh…”
Diệp Đình hờ hững nói: “Cùng lắm chỉ là một chiếc xe… có gì đâu? So với sự nghiệp của em mà nói, anh làm vậy chẳng khác nào đầu tư. Em nhớ kỹ những chuyện này, chờ em sau này phát triển Long Đằng, đến lúc đó kiếm ra tiền, em lại chia huê hồng cho anh.”
“…” Lăng Vi muốn khóc, hít một hơi nói: “Được, cảm ơn chồng.” Tim cô nóng lên, lan truyền cả người.
Diệp Đình, Diệp Đình… tại sao anh có thể tốt như vậy?
Cả người Lăng Vi căng đến mức muốn nổ tung… Cô gả cho người đàn ông này, anh còn có bao nhiêu niềm vui bất ngờ cho cô chứ? Chỉ cần là chuyện của cô, anh nhất định xông pha khói lửa, mỗi thời mỗi khắc anh đều nghĩ tới cô, mỗi phút mỗi giây đều dùng hành động để bày tỏ anh tốt với cô.
Cô cúp điện thoại, phát hiện ngón tay đang run.
Cô lấy cuốn sổ trong túi xách ra, ghi vào, chồng Diệp Đình đầu tư 2735 vạn.
Bỏ vào túi xách, nhanh chóng trở về công ty, giờ phút này rất muốn nhào vào trong ngực anh, hôn anh, trao anh nụ hôn ôn nhu nhất ấm áp nhất.
Trở lại công ty, cô đi thẳng lên phògn làm việc của Diệp Đình, Diệp Đình đang đọc sách trong phòng nghỉ ngơi, cô đạp giày cao gót đi vào.
Diệp Đình cầm sách, ngước mắt nhìn, thấy cô vừa cởi áo choàng dài vừa cởi giày. Ai u, dáng vẻ này, sao giống như muốn cường bạo anh?
Diệp Đình ngồi bất động, Lăng Vi leo lên giường, ngồi cạnh anh, đưa tay ôm eo anh. Eo anh bền chắc có lực, đều là bắp thịt rắn chắc. Anh vươn tay nắm tay cô: “Sao thế?” Ưu tư không đúng lắm.
Cô dán mặt vào cánh tay anh, lắc đầu: “Cảm động muốn khóc.”
“Ngốc.” Anh xoa đầu cô: “Anh tốt với em cũng không phải vì muốn chọc em khóc, hơn nữa, em là vợ anh, anh tốt với em là đương nhiên, không phải sao?”
Lăng Vi nắm tay anh, kéo đến bên mép hôn: “Chồng, anh tốt với em, em rất vui. Nhưng ai tốt với ai đều không sai.”
Cô nửa quỳ, vùi vào trong ngực anh, ngồi lên đùi anh. Ngực anh ấm áp, cô vừa ra ngoài về, tay chân đều lạnh băng, đột nhiên bị ấm áp tập kích, run lên, anh cười hôn trán cô: “Ăn trưa chưa?”
Cô ôm cổ anh, nói: “Không muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn anh.”
“Tới đi, vừa vặn anh cũng chưa ăn.” Diệp Đình vươn tay ra, cô cười nói: “Haiz, dày vò mỗi ngày cũng không mang thai được, thật lãng phí.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...