Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình đặt bút xuống, một tay xuyên qua gáy cô, một tay kia đặt dưới đầu gối của cô, động tác cực kì nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lăng Vi nhíu mày, mơ màng hừ một tiếng.
Nhiệt độ từ cánh tay truyền tới khiến cho Diệp Đình biết cô bị sốt rồi.
Còn sốt rất cao.
Diệp Đình nhíu mày, cực kì không thích cảm giác chăm sóc người khác. Nhóc con này là người cực kì độc lập, cứng cỏi, sao hôm nay lại hồ đồ như thế?
Từ trong phòng ra ngoài, ánh sáng từ ngọn đèn tường mờ nhạt chiếu khắp hành lang.
Anh cúi đầu nhìn cô… vốn ngũ quan xinh xắn xinh đẹp lúc này xoắn xuýt cùng một chỗ, hơn nữa hai hàng lông mày nhỏ nhắn như muốn dính sát vào nhau.
Mi tâm nhăn lại thành chữ xuyên.
Diệp Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, hàng lông mày không tự chủ nhíu lại.
Cho tới lúc này anh mới phát hiện cô rất nhẹ, thật sự rất nhẹ… giống như lông chim vậy.
Ôm cô về phòng ngủ, bác sĩ tư nhân tới khám: “Tiên sinh, Lăng tiểu thư bị cảm lạnh, hơn nữa có chuyện thương tâm tích tụ.. dẫn đến sức kháng cự giảm xuống, phong hàn nhập thể.”
Diệp Đình quay đầu nhìn khuôn mặt nhíu lại của cô… chuyện thương tâm tích tụ trong lòng?
Bác sĩ kê đơn, Diệp Đình tách miệng cô ra ép cô uống vào.
Bác sĩ Từ lại bảo dùng khăn ấm lau mặt, lau tay chân và cơ thể cho cô.
Diệp Đình về thư phòng làm việc, luật sư Chu và Lôi Tuấn đi tới. Lôi Tuấn hỏi anh: “Đình ca, trước mặt xem xét còn hai tháng, anh nhanh chóng kết hôn đi.”
Lúc này quản gia Vương gõ cửa tiến vào: “Tiên sinh, có một tiểu thư tên là Lê Chỉ Yên đã chờ ở bên ngoài hơn 4h rồi.”
Lôi Tuấn vỗ đùi: “Đã hơn 11h tối, nhanh mời người vào.”
Hai mắt anh ta lóe sáng nói với Diệp Đình: “Anh đó, người ta đường đường lại đại minh tinh, hiện tại là người đang nổi tiếng, anh để cho người ta chờ 4h đồng hồ? Em hẹn cô ta tới anh có biết tốn kém bao nhiêu không?”
Thấy sắc mặt Diệp Đình âm trầm, Lôi Tuấn ngừng nói, cười haha: “Anh, không phải anh muốn tìm người diễn trò sao? Người đàn bà này giỏi diễn trò, bảo đảm khiến cho anh thỏa mãn.”
Luật sư Chu ở bên cạnh không nói lời nào, thầm nghĩ “Có thể khiến cho Boss nhà anh ta hợp mắt thì quá khó, đã mấy tháng nay, minh tinh, người mãu, danh viện.. mấy chục tới mấy trăm người có ai hợp mắt được Boss đây?”
Lê Chỉ Yên đi tới, tuy sắc mặt mệt mỏi nhưng trang dung vẫn tinh xảo như cũ, hiển nhiên vừa bổ trang xong.
“Diệp tiên sinh.” Lê Chỉ Yên nhẹ nhàng nói: “Gặp được anh thật không dễ dàng.”
Lôi Tuấn nhìn cô ta bày tỏ cực kì hài lòng, người thật còn đẹp hơn cả tivi.
Nói chuyện thì rộng lượng, khéo léo. Người ta đúng là đại minh tinh mà, không vi chờ 4h đồng hồ mà đùa bỡn tính tình, nhưng lại không yếu đuối bâng quơ vạch sai lầm của người khác, làm cho người khác không cách nào không áy náy.
Thật rộng lượng cũng thật có thủ đoạn.
Lúc này chắc Đình ca vừa ý rồi chứ?
Diệp Đình ngước mắt nhìn cô ta: “Mời ngồi.”
Lê Chỉ Yên không muốn ngồi, cô ta đã ngồi chờ 4h rồi. Nếu không phải người này ra giá làm cho cô ta phải phấn đấu mấy đời mới có đượ thì cô ta mới chẳng thèm cho anh sắc mặt hòa nhã đâu.
Nhưng mà nói thật… người đàn ông này quá đẹp trai rồi. Có gương mặt đẹp, có nhiều tiền, trái tim thiếu nữ của cô ta lúc này sắp tan nát rồi.
Lê Chỉ Yên thành thật ngồi xuống ghế sofa màu rám nắng, thầm nghĩ Cùng người có măt này, có tiền như vậy kết hôn, cô ta chẳng hề thiệt thòi. Tuy chỉ là hôn ước hai tháng nhưng mà kết hôn có thể giúp cô ta tuyên truyền một chút, sau khi ly hôn dù năng lực có yếu nhưng hai tháng trôi qua cũng không quan trọng nữa. Chỉ có thể càng thương tiếc mình, quan trọng là còn lấy được phí bồi thường lớn, thật sự là chuyện hiếm có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...