Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cũng đúng, tiền xe kia cô còn phải đòi.
Ba triệu, gửi vào ngân hàng, ngày ngày lấy lãi cũng rất tốt… hắc hắc hắc hắc.
Dù sao sau này cũng không cũng không cần nhìn hàng này. Theo ý cô ta đi.
Ăn cơm xong, Hạ Tiểu Hi uống nhiều, ôm Lôi Tuấn gọi: “Con trai ngoan, mẹ hát cho con nghe Tiểu tinh tinh…”
Lôi Tuấn囧 囧: “Hay là cô đổi sang hát một bài hát ru đi…”
…
Ầm ĩ đến mười một giờ, đoàn người ai cũng uống quá nhiều. Nửa đêm khi Hạ Tiểu Hi đi đến phòng ăn uống nước, lúc quay về sợ đi nhầm phòng, cố ý sờ vào trong chăm một cái, chắc chắn không có người, cô mới nằm xuống ngủ tiếp. Lôi Tuấn đi vào nhà vệ sinh trở về, vừa mới nằm xuống, đột nhiên – không biết tay sờ vào thứ gì! Vừa ấm vừa mềm…
Anh ta đột nhiên nhảy lên, nghĩ đến lần trước… Sẽ không phải là Hạ Tiểu Hi chứ?
Anh ta tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn mặt cô ta, đậu xanh… quả thật là cô ta! Hai lần rồi mà vẫn có thể ngu ngốc như vậy… phòng mà cũng có thể đi nhầm.
Anh ta lặng yên không một tiếng động đi xuống đất, dọn dẹp đồ của mình một chút, đi vào một căn phòng khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lăng Vi và Lôi Đình đi ra vừa vặn nhìn thấy Hạ Tiểu Hi. Lăng Vi kỳ quái: “Tiểu Hi, đây không phải là phòng của cô!”
Trong nháy mắt Lăng Vi muốn nổ! Tiện nhân Lôi Tuấn này! Ăn bạn của cô sao?”
“Ken két…” cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Lôi Tuấn từ bên trong đi ra…
Lăng Vi không nói lời nào nữa.
Tiểu tử này coi như anh còn có chút lương tâm, có chút năng lực tự khống chế, nếu không bà giết chết anh!
Ở lâu đài một đêm, trải qua một buổi sinh nhật giả…
Suy nghĩ liền thấy buồn cười.
Hạ Tiểu Hi làm điểm tâm cho mọi người, mỗi người hai quả trứng chiên, một cây xúc xích.
“Phụt…” Trong nháy mắt Lăng Vi phun, hình dáng này thật sự rất khác biệt! Phiền muộn… xúc xích phối hợp với hai quả trứng gà, dù gì cũng nuốt không trôi.
Trứng! Tối hôm qua ăn đủ rồi!
Diệp Đình xoa xoa khuôn mặt cô: “Em coi như hả giận.”
Trong nháy mắt Lăng Vi cầm nĩa chọc lấy xúc xích ‘đâm đâm đâm’ đâm nát! Hừ hừ…
Ăn cơm xong, Hạ Tiểu Hi liền kéo cô đi dạo phố mua quần áo mua đồ trang điểm. Hạ Tiểu Hi khẩn trương hề hề nói: “Lần trước mình nói với cậu vị giám đốc kia, cậu còn nhớ không? Chính là lần mình đi đến Giang Nam mượn tiền, người mời mình ăn cơm đó. Anh ta đến Giang Thành! Sáu giờ hơn tối nay đế.”
Lăng Vi hỏi cô ta: “Cậu khẩn trương như vậy làm gì? Cậu có ý với người ta sao? Còn cố ý mua quần áo mới, mua đồ trang điểm? Trước kia cậu cũng không trang điểm, cũng không yêu cầu quá cao trong ăn mặc…”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, không nói lời nào. Mua một chiếc váy màu hồng, còn cố ý chạy đi trang điểm…
Nhìn cô khẩn trương đến mức độ như vậy, vì sao lại cảm thấy ‘Con trai ngoan’ Lôi Tuấn bị thất sủng, không được coi trọng chứ?
Sáu rưỡi buổi tối, vị giám đốc đó đến. Quả nhiên là một nhân tài, khó trách Hạ Tiểu Hi lại cố ý muốn ăn mặc đẹp một chút. Người đàn ông kia thật cao, ước chừng một mét tám mươi lăm, khí chất dịu dàng nho nhã, trầm ổn nội liễm, rất có mị lực…
Bên trong áo khoác màu đen là âu phục của Ames, thời điểm anh ta đi vào trong phòng ăn, toàn bộ người trong phòng ăn đều ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Tiểu Hi, đã lâu không gặp.” Giọng nói của anh ta nhàn nhạt, vững vàng đi đến bên cnahj Hạ Tiểu Hi, Hạ Tiểu Hi giới thiệu hai người với nhau: “Vị này là khuê mật của tôi, Lăng Vi. Vị này là Giang Tử Thành, giám đốc Giang.”
Ginag Tử Thành dịu dàng cười một tiếng: “Thời điểm ăn cơm, cũng không cần gọi là giám đốc Giang.”
“Được được được.” Hạ Tiểu Hi liền vội vàng gật đầu, gọi phục vụ đến gội thức ăn.
Lăng Vi không thích đồ ăn tây, vì vậy Hạ Tiểu Hi chọn một quán ăn Hoài Dương, nếu không cũng sợ Giang Tử Thành không quen.
Món ăn được đưa lên, bọn họ trò chuyện một lát, nói thât… ấn tượng của Lăng Vi đối với Giang Tử Thành… vô cùng tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...