Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Lâm Nhất Kiệt tới đã là nửa tiếng sau, Lý Phân Phương đã đầy một bụng tức giận rồi, nhìn thấy anh ta liền bắt đầu phun trào: “Bảo cậu nhanh nhanh một chút! Mà lại để bà đây đợi nửa tiếng đồng hồ! Cũng may Diệp tiên sinh còn chưa đi! Lỡ như mà anh ta đi rồi, thì cậu còn định phỏng vấn ai hả?”
Lâm Nhất Kiệt rất có hàm dưỡng, cũng không hề mạnh miệng, anh ta cầm giấy phỏng vấn trong tay, chỉ lạnh nhạt nói: “Không phải chị đang phỏng vấn bọn họ đó sao? Gọi tôi đế làm cái gì?”
Khuôn mặt già nua của Lý Phân Phương đầy lúng túng trở nên đổ bừng, nhưng lại không muốn mất mặt trước một thực tập sinh, liền chống nạnh nói: “Bảo cậu tới, đương nhiên là cho cậu cơ hội rèn luyện! Phí lời? Mau mau mà tìm cơ hội hẹn phỏng vấn đi! Nếu như không được, thì phỏng vấn ngay lúc này luôn!”
Cô ta dẫn Lâm Nhất Kiệt đến một khu đỗ xe, chỉ vào một chiếc xe trong đó, nói: “Thấy chưa? Trong chiếc xe kia là tổng giám đốc Diệp Đình Diệp tiên sinh của Đỉnh Phong Quốc Tế, ngồi bên cạnh anh ta chính là Lăng Vi, vợ anh ta.”
Lâm Nhất Kiệt gật đầu.
Lý Phân Phương lại chỉ vào chiếc xe của Hạ Tiểu Hi: “Nhìn thấy chưa? Cô gái trên chiếc xe kia la bạn học của Lăng Vi, nếu như cậu muố tìm nơi để đột phá, thì trước tiên có thể làm quen với cô ta. Dù sao hiện giờ bọn họ cũng không biết cậu là ai, cậu đừng có mà nói mình là phóng viên của Tân Nghệ. Đi mà làm quen với họ trước, chờ lúc quen biết rồi, lại nhắc đến chuyện phỏng vấn sau.”
Lâm Nhất Kiệt không lên tiếng, Lý Phân Phương liền dùng sức đẩy mạnh anh ta về phía trước: “Nhanh đi! Nhìn cái bộ dạng phế vật của cậu kìa! Ngáo ngáo ngơ ngơ! Cái dạng như cậu, cả đời này cũng không xoay mình được đâu!”
Trong đầu Lâm Nhất Kiệt nghĩ, nếu như không phải chị ỷ vào lớn tuổi mà cướp đi phỏng vấn của tôi, tôi đã sớm được chuyển thành chính thức rồi!
Thế nhưng, anh ta không muốn so đo mấy thứ này. Anh ta tin rằng, chỉ cần mình có năng lực, là vàng rồi sớm muộn cũng sẽ sáng lên thôi.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Vi đã luyện xong động tác quay đầu xe, liền xuống xe đi nghỉ một lát, muốn thả lòng một hồi, sau đó bảo Diệp Đình dẫn mình đến đường đua luyệ tập một chút.
Cô đang đi về khu nghỉ ngơi, Lâm Nhất Kiệt bước đến chỗ cô, mở lời trước: “Chào cô Lăng Vi. Tôi là phóng viên thực tập của đài truyền hình giải trí Tân Nghệ, vừa nãy cô Lý Phân Phương của đài chúng tôi cũng đã hẹn cô rồi, thế nhưng cô đã từ chối chị ấy, cho nên, chị ấy tìm tôi đến nói với cô một chút.”
Lăng Vi nghe anh ta nói xong, thiếu chút nữa sặc nước luôn.
Đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi?
Biết rõ cô đã từ chối Lý Phân Phương, vậy mà anh ta còn dám nói mình là phóng viên của Tân Nghệ…
Lăng Vi quan sát anh ta từ trên xuống dưới, rất muốn sờ thử trán anh chàng này một chút, xem có phải là bị sốt rồi hay không?
Nhưng, đối với những người thành thật, Lăng Vi lại không hề không ưa chút nào, liền lễ phép nói: “Tiên sinh nhà tôi có đài truyền hình riêng, cũng có đội ngũ phỏng vấn riêng, cho nên… chúng tôi không tiện chấp nhận phỏng vấn của các anh, thật xin lỗi…”
Lâm Nhất Kiệt bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là vậy.. Vậy thật quấy rầy cô quá. Hi vọng sau này có cơ hội hợp tác khác.”
Nói xong, anh ta liền lễ phép gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lăng Vi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tiểu tử này, lại đuổi dễ như vậy.
Ngay cả câu từ chối tiếp theo cô cũng đã nghĩ xong rồi… nhưng bất ngờ thật, người ta đã lanh lẹ rời đi mất.
Lăng Vi thấy anh ta vào khu nghỉ ngơi, cô cũng đi đến, nói chuyện với anh ta.
Đều là vừa mới tốt nghiệp đại học, nhắc đến, cũng dễ tìm được chủ đề trò chuyện. Bởi vì hai người đã nói rõ thân phận của mình rồi, nên cũng không còn lúng túng nữa.
Lâm Nhất Kiệt biết Lăng Vi sẽ không đồng ý nhận phỏng vấn của anh ta, cho nên cũng không đặt nặng chuyện này, tùy ý hàn huyên với cô.
Lâm Nhất Kiệt còn hơi kinh ngạc: “Tôi còn tưởng cô ẽ ghét bỏ tôi nữa kìa.”
Lăng Vi cười đầy rộng rãi: “Giao hữu cần phải có ba phần hào hiệp, làm người thì cũng cần phải giữ được một phần trái tim nguyên sơ. Anh cũng không quá trong công danh lợi lộc, làm người cũng không tệ.”
Lâm Nhất Kiệt ha ha cười to, Lăng Vi hỏi anh ta: “Anh học chuyên ngành tin tức sao?”
Lâm Nhất Kiệt lắc đầu: “Tôi học chuyên ngành kiến trúc.”
“Hở?” Lăng Vi cảm thấy kỳ quái: “Chuyên ngành kiến trúc rất tốt mà! Sao anh lại lựa chọn đi làm phóng viên chứ?”
Đôi mắt đen của Lâm Nhất Kiệt đột nhiên trở nên ảm đạm, anh ta cúi đầu, cười khổ một tiếng: “Tôi nói ra, sợ cô sẽ cười nhạo tôi, nói tôi bất hiếu.”
“…” Lăng Vi không lên tiếng, Lâm Nhất Kiệt hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi làm phóng viên, chủ yếu là vì ông nội tôi…”
“Ồ? Vì ông nội anh?”
“Đúng vậy… ông nội tôi đã mất tích…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...