Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi nói một cách vô tội: “Đị não của cô hoạt động không giống người bình thường sao? Tôi nói với cô mấy câu thì phải chấp nhận phỏng vấn của cô à? Cô nghĩ chuyện này cũng thật hay đấy nhỉ? Nếu như cô làm việc ở cục dân chính, tôi nói với cô mấy câu thì phải kết hôn với cô luôn chắc? Có thể đừng đùa như thế được không?”
Lúc này, Diệp Đình đi tới, nhấc tâm danh thiếp trong tay Lăng Vi lên nhìn một cái: “Đài truyền hình giải trí Tân Nghệ…”
Anh trả lại tấm danh thiếp, liếc mắt nhìn Lý Phân Phương, nói: “Không có ai nói cho cô biết… là chúng tôi có đội ngũ phỏng vấn chuyên nghiệp sao? Người có thể phỏng vấn chúng tôi, trước tiên phải qua được ải nhân phẩm cái đã… Cô Lý, tôi cảm thấy cửa ải này đối với cô, hình như hơi cao thì phải…”
“…”
Lăng Vi bật cười một tiếng, mặc dù rất thất lễ, thế nhưng… câu nói này của Diệp Đình, khiến cô không thể nào nhịn cười nổi.
Lý Phân Phương cắn môi, cố gắng nhẫn nhịn, giận mà không dám nói gì.
Chờ sau khi Diệp Đình kéo Lăng Vi rời đi, hai mắt cô ta mới bốc lửa ngùn ngụt, nắm chặt quả đấm!
Tại sao cô ta lại đắc tội với tôn đại thần Diệp Đình này rồi?! Vừa nãy cô ta quả thật có mắt như mù! Lại không nhận ra đó là Diệp Đình! Còn lên tiếng làm nhục bạn bè của bọn họ.
Người ta làm nhục cô ta, giỡn cợt cô ta, cô ta lại không nói ra nổi nửa câu phản bác!
Nhưng mà… tấm vé của cửa ải này, cô ta phải dùng rất nhiều sức mới lấy được, sao cô ta lại có thể từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy đây?
Chỗ Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân rất khó tìm được lối đột phá…
Cho nên, quả hồng mềm như Hạ Tiểu Hi kia, nhất định rất dễ bóp.
Lý Phân Phương đi về phía Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, Lôi Tuấn mua cho Hạ Tiểu Hi một chai nước ‘tăng lực’.
“Chào em, em gái…” Lý Phân Phương tỏ vẻ thân thiện cười tươi, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiểu Hi.
“Em gái nhỏ, học đua xe có mệt mỏi lắm không?” Lý Phân Phương nhẹ giọng cười hỏi Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn cô ta, nhưng vẫn nói: “Tạm được!”
Lý Phân Phương thấy thái độ của Hạ Tiểu Hi đối với mình mặc dù cũng không quá tốt, nhưng ít nhất vẫn còn đáp lại mình: “Em gái nhỏ, rất vui được làm quen với em. Vừa nãy chị rất xin lỗi, chị quá vô tâm, bởi vì làm phóng viên cũng khá lâu rồi, nên nhìn cái gì cũng giống như có chuyện cả, em có thể tha thứ cho chị được không?”
Hạ Tiểu Hi không lên tiếng, Lý Phân Phương đưa danh thiếp của mình ra.
Hạ Tiểu Hi nhận lấy danh thiếp, nhét luôn vào trong tay Lôi Tuấn, “Anh cầm dùm tôi, tôi không có túi.”
Lôi Tuấn nhìn lướt quá tấm danh thiếp: “Giải trí Tân Nghệ…”
Ha… chờ gặp xui đi! Vừa vặn gần đây anh ta cũng không có chuyện gì làm.
Vinh Phỉ đột nhiên giật lấy danh thiếp, xé rách: “Đừng có tùy tiện dạng người nào cũng tiếp xúc! Mau mau mà tập trung lái xe đi!”
Lý Phân Phương nghe xong đầu mũi cũng như phì khói!
Nhưng cô ta lại không muốn lãng phí cơ hội lần này, thế nên liền gọi điện thoại cho phụ tá của mình là Lâm Nhất Kiệt.
Lâm Nhất Kiệt là một thứ tập sinh mới tới, vừa tốt nghiệp đại học xong.
Mặc dù năng lực phỏng vấn và sáng tác rất mạnh, thế nhưng… người này lại chẳng quan tâm đến thứ gì, là một quả hồng mềm dễ bóp!
Cô ta thường xuyên cướp bài phỏng vấn của Lâm Nhất Kiệt, vậy mà tiểu tử này cũng không dám nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...