Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc mặt Diệp Đình lạnh đi, Hoa Thiếu Kiền nhìn anh: “Diệp Đình, anh và Lăng Vi sống chung lâu như vậy, cô ấy có thích anh không? Cô ấy mất đi cha mẹ, trở thành cô nhi, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân, cô ấy đã từng… trải qau thống khổ như vậy, với tính cách quật cường của cô ấy sẽ không dễ dàng mở cánh cửa lòng với anh, tôi tin anh cũng biết. Qua lâu như thế, cô ấy cũng chưa từng bày tỏ tâm sư với anh, anh cũng không cần phải quấn chặt cô ấy không buông, còn không bằng thả cô ấy tự do, đối với mọi người đều có lợi.”
“Quan trọng là có lợi cho anh đúng không?” Diệp Đình lười lên tiếng.
Hoa Thiếu Kiền không phủ nhận, thành thực nói: “Không sai, tôi thật lòng hy vọng hai người có thể tách ra một khoảng thời gian. Sau khi cô ấy rời khỏi anh, cô ấy sẽ có lựa chọn chính xác.”
Diệp Đình cảm thấy buồn cười: “Anh dựa vào cái gì cho là… lựa chọn chính xác của cô ấy là anh?”
“Không phải tôi, chẳng lẽ là anh?” Hoa Thiếu Kiền vẫn nhìn chằm chằm xe Lăng Vi, anh ta nghe Diệp Đình đột nhiên lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình!”
Hoa Thiếu Kiền liếc mắt nhìn Diệp Đình, lạnh lùng nói: “Diệp Đình! Sáu chữ này, tôi trả lại cho anh. Anh không có cách nào chạm sâu vào trong nội tâm cô ấy, nếu cô ấy thật sự gả cho một người đàn ông không thật lòng thích cô ấy thì đúng là bi kịch!”
Lúc này, xe Lăng Vi chạy một vòng, lúc đi ngang qua trước mặt Diệp Đình và Hoa Thiếu Kiền, cô hạ cửa kính, giơ tay phất phất tay với Diệp Đình, đắc ý nhướng mày cười nói: “Anh nhìn em lái này!”
Diệp Đình cười với cô, giơ ngón cái, tỏ vẻ tán thưởng.
Lăng Vi như cô bé được ăn kẹo ngọt, vui vẻ lái xe tiếp.
Diệp Đình quay đầu nhìn Hoa Thiếu Kiền: “Còn không nhìn ra cô ấy thích ai sao? Trong mắt cô ấy, cho tới giờ chưa từng có anh. Trừ tôi, cô ấy gả cho bất kỳ một người nào đều là bi kịch.”
Diệp Đình vẫy tay với Lăng Vi, Lăng Vi lái xe đến bên chân anh, dừng lại. Nụ cười ấm áp ngẩng đầu nhìn anh.
“Lái không tệ.” Diệp Đình cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trên trán cô: “Mắt phải chú ý đường, phải tập trung tinh thần nhìn đường, biết chưa? Đừng suy nghĩ chuyện khác.”
Chân mày Lăng Vi giãn ra, anh biết cô rất sợ…
Diệp Đình giơ tay vuốt tóc cô, mắt đầy cưng chiều: “Đi đi, chạy thêm hai vòng rồi đổi bạn em lái, cô ấy nhát gan, em đi cùng cô ấy.”
Luyện tập cả buổi trưa, hai người đều không chịu thua kém!
Lăng Vi còn học lái sườn núi nghiêng và khúc quanh…
Chẳng qua trạng thái vẫn chưa ổn định, còn phải luyện tập nhiều hơn.
Lúc nghỉ ngơi, Hạ Tiểu Hi bưng một ly càfe, cực kỳ hưng phấn trò chuyện trời nam biển bắc với Lôi Tuấn. Vinh Tứ buồn bực nói: “Nói chuyện phiếm thì có gì? Đi! Chơi bài Joker!”
Lăng Vi tiến bộ thần tốc, nhưng trong lòng cô vẫn tương đối chập hcờn.
Cha mẹ cô vì tai nạn xe cộ mà qua đời… Mỗi lần cô ngồi ghế tài xế, trong lòng liền sợ hãi như gông xiềng quấn lấy cô.
Thật ra, cô rất sợ lái xe.
Thật sự rất sợ rất sợ.
Nhưng cô muốn gây dựng lại Long Đằng thì nhất định phải tiếp xúc nhiều với xe!
Nên cô quyết định, không chỉ học lái xe, còn phải học đua xe!
Cô không chỉ phải học đua xe, còn phải tìm tòi học hỏi kỹ năng này tốt hơn!
Sáng này cô vô cùng khẩn trương, cũng may Diệp Đình kêu cô dừng lại, nói cô tập trung tinh thần nhìn đường, không cần suy nghĩ những chuyện khác.
Đến lúc đó, cô mới thoáng bình tĩnh lại.
Lúc ăn cơm, Hoa Thiều Kiền cũng không đi, anh ta không tập lái xe, vẫn ở khu nghỉ ngơi nhìn cô. Lăng Vi làm bộ anh ta không ở đó, bình tĩnh, ung dung luyện tập.
Nói thật, bây giờ cô rất sợ Hoa Thiếu Kiền, nhất là anh và Diệp Đình gặp nhau, cô không biết làm sao.
Ánh mắt Hoa Thiếu Kiền nhìn cô… nói thế nào đây… vô cùng nóng bỏng! Thậm chí đã vượt qua nóng bỏng của trai gái đang trong giai đoạn yêu đương mãnh liệt nhìn nhau.
Vại giấm Diệp Đình sắp đổ rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...