Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoa Thiếu Kiền thấy Lăng Vi đi vào bãi tập lái xe, trên mặt anh tuấn lập tức nở nụ cười, ngay cả mắt cũng sáng lên. Anh ta đã chờ ở đây từ sáng sớm.
“Hoa tổng, chào buổi sáng!”
Lăng Vi khẽ gật đầu với anh ta, Hoa Thiếu Kiền mặc bộ đồ nhàn hạ màu trắng, nho nhã, anh tuấn! Ánh mắt và khí chất vốn lãnh đạm, sau khi thấy Lăng Vi liền có nhiệt độ. Hôm nay cô mặc bộ đồ màu hồng, cả người trắng nõn, nhẹ nhàng khoan khoái, tôn làn da tuyết trắng của cô, vô cùng thanh thuần, mê người.
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, không tự chủ mím môi cười.
Anh ta đi tới Lăng Vi, khẽ mỉm cười, nói: “Ra ngoài không cần gọi Hoa tổng. Gọi tôi Thiếu Kiền là được. Cô đã cứu tôi một mạng, không cần lạnh nhạt như vậy.”
Khóe miệng Lăng Vi giật giật, muốn cô gọi anh ta là Thiếu Kiền, cô thật sự không gọi được.
Nhưng lúc này làm người ta bẻ mặt cũng không tốt lắm, liền gật đầu không nói gì.
Diệp Đình mặt đầy kiêu ngạo đứng đó, liếc mắt Jason, Jason liền hiểu, lập tức ngoắc huấn luyện viên lái xe tới.
“Phu nhân, cô làm quen xe trước đi.” Jason mở cửa xe cho Lăng Vi, đúng lúc cắt đứt Lăng Vi và Hoa Thiếu Kiền trò chuyện.
Diệp Đình nghiêm túc nói: “Nhất niên chi kế tại vu xuân, nhất thiên chi kế tại vu thần*! Luyện thật giỏi, không được lười biếng!” Diệp Đình đẩy Lăng Vi lên xe.
Lăng Vi thầm nghĩ: “Cũng gần trưa rồi được chưa?”
(*) Nhất niên chi kế tại vu xuân: Mùa xuân chiếm vị trí quan trọng trong bốn mùa. Mọi người lúc con trẻ thường xưng là “Thanh xuân”, ca ngợi sức sáng tạo của mùa xuân, cường điệu mùa xuân vô giá.
Nhất thiên chi kế tại vu thần: Người quý trọng thanh xuân vô giá có thể tạo ra kỳ tích, tạo ra tài sản; ngược lại, người lãng phí thanh xuân trừ xấu hổ ra, không đoạt được gì.
…
Lăng Vi kéo Hạ Tiểu Hi ngồi lên xe, Lăng Vi ngồi ghế tài xế, Hạ Tiểu Hi ngồi phía sau.
Hạ Tiểu Hi cảm thấy hơi khẩn trương. Lôi Tuấn cũng lên xe, ngồi bên trái Hạ Tiểu Hi. Sau đó, Vinh Phỉ cũng lên xe, kẹp Hạ Tiểu Hi ở giữa.
Lôi Tuấn nói: “Chen lấn như vậy, Tứ ca đi xe khác đi!”
Hạ Tiểu Hi nói: “Hay là tôi xuống xe…”
Hai người đàn ông đen mặt, không nói gì.
Trình độ của Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi… vẫn còn… ở giai đoạn sơ cấp.
Cũng chính là… chỉ biết khởi động, chạy thẳng tới trước…
Có điệu, xúc cảm chiếc xe này rất tốt, vì Diệp Đình cố ý chuẩn bị cho hai người, hai người là người mới, nên anh đặt một chiếc thích hợp cho người mới tập.
Huấn luyện viên chào Diệp Đình, Diệp Đình gật đầu, huấn luyện viên ngồi ghế phó lái, hướng dẫn Lăng Vi lái xe.
Lăng Vi lái xe đi, Diệp Đình và Hoa Thiếu Kiền hai mắt nhìn nhau.
Hoa Thiếu Kiền lãnh đạm liếc anh.
Diệp Đình cười nhạt: “Đến đâu cũng có thể gặp anh, anh có biệt danh là “Sâu theo đuôi” à?”
“Ha…” Thái độ Hoa Thiếu Kiền cũng không tốt: “Trường đua xe cũng không phải của nhà anh mở.”
Một tay Diệp Đình đút vào túi quần, tư thái lười biếng: “Một vài người đặc biệt không tự biết mình, biết rõ người ta đã kết hôn, còn mặt dày đi tiếp cận người ta, không biết tôn trọng hôn nhân người khác à?”
Hoa Thiếu Kiền lãnh đạm nói: “Hôn nhân hai người là gì, hợp đồng mà thôi. Người cả thế giới đều biết, anh cần gì phải lừa mình dối người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...