Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta vội vàng lấy điện thoại lên mạng tìm kiếm: “Mẹ của tôi ơi, sếp của chúng ta, chồng của cô ấy là là là….”
“Là ai vậy?”
“Là là là đại Boss của công ty quốc tế Đỉnh Phong- Diệp Đình!”
Oh, hèn gì Lưu Quảng Nguyên lại gọi anh ta là Diệp tiên sinh!
Bộ phận thiết kế lập tức trở nên ồn ào!
Sếp của bọn họ vừa quay về chưa được bao lâu, bọn họ vẫn chưa biết cô ấy đã kết hôn rồi, không thể ngờ, chồng của cô ấy lại là ông chủ lớn của quốc tế Đỉnh Phong nổi tiếng nhất toàn câu.
Tôi phối hợp làm việc cả một ngày với trưởng phòng Lăng, thật là có quá nhiều chuyện khiến bản thân đau tim quá mà!
Diệp Đình ôm Lăng Vi đi từ buổi triển lãm cho đến khi cô ngôi lên ngoài xe Ultra màu đen phiên bản giới hạn của anh, Diệp Đình cười nói: “Hôm nay anh vùa có danh hiệu mới, chúng ta đi ăn mừng nào.”
Lăng Vi che mặt, cô khi nãy nói anh ấy là: “Đẹp trai nhất thiên hạ.”
Người này đúng là cầm long gà mà cứ tưởng là lệnh tiễn!
Lăng Vi che mặt, cười một cái, vui vẻ nói: “Được thôi, vậy trước tiên chúng ta đi ăn xiên nướng đi! Vừa hay có Tiểu Hi và Thiên Ma cùng ở đó!”
Diệp Đình cau mày: “Xiên nướng thì….”
Anh ấy không nói gì, chỉ cần vợ vui là được rồi.
Điều thứ 7 khi theo đuổi vợ là: Vợ thích ăn xiên nướng…phải chiều theo ý vợ.
Sau khi Hiệp Đinh khỏi động xe, Lăng Vi khẽ hát: “Xiên nướng, xiêng nướng, xiêng nướng, la la la.”
Diệp Đình bỗng quay lại nhìn cô: “Em cố ý phải không?”
“A? “ Lăng Vi ngạc nhiên hỏi: ” Sao vậy anh?”
Diệp Đình cười gian xảo, dang rộng cánh tay, đột nhiên ôm lấy cô, anh cắn tai cô nói: “Hay là mình đổi địa điểm ăn xiên nương đi? Như ở nhà chẳng hạn? Hoặc nếu em vội chúng ta ăn trên xe cũng được.”
“A ” Lăng Vi đẩy anh ấy ra “ Mau lái xe đi, sao ấy cứ nói mấy câu vô nghĩa vậy chứ!”
Diệp Đình nhìn má cô ấy ửng hồng, từ từ mỉm cười, ôm lấy cô, hôn lên khuôn mặt đang ưng hồng của cô, giơ tay vuốt tóc cô. Cô vợ nhỏ này của anh thật là….
Đáng yêu chết đi được.
Lăng Vi được anh ôm, tim cứ đập loạn nhịp, cứ như có một con mèo nhỏ đang quậy phá trong đó vậy.
Diệp Đình cúi xuống nhìn cô, ánh mắt của cô long lanh, đang ngẩng khuôn mặt không tự nhiên nhìn anh. Vốn dĩ anh chỉ định giỡn với cô mà thôi, nhưng mà bây giờ, anh đột nhiên muốn, anh cuối xuống cắn vào tai cô, những âm thanh mê hoặc nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “Ở trên xe nha?”
Lăng Vi mặt đỏ như gấc, lấy tay đẩy anh: “Vẫn nên đi ăn thôi, đi ăn mỳ chua cay cũng được.”
Diệp Đình nhìn sâu và mắt cô, đột nhiên cười: “Ăn mỳ chua cay cũng có thể ăn trên xe.”
Nói rồi liền nắm bàn tay nhỏ của cô lại, khiến cô ghi nhớ sau sắc cái gì gọi là “cay”.
……..
Ở tiệm mỳ chua cay, Lăng Vi vừa ăn vừa lấy tay quạt, đột nhiên xúc động. Ông chủ, mỳ chua cay này của ông, ông có sức hấp dẫn bằng của chồng con!
Nước mắt Lăng Vi dính đầy mặt, tay của cô lúc này vừa đau vừa nóng.
*
Trong một căn phòng riêng, Hứa Tử Huân đẩy Tang Du vào bức tường,” ầm” một tiếng, đầu của Tang Du đập vào tường.
“Hứa Tử Huân, anh như vậy mà cũng là đàn ông sao? Anh tự mình muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu không thành, lại lấy tôi ra để trút giận sao?”
Hứa Tử Huân hét lên: “Tôi kêu cô đẩy tấm bảng lên, tôi cho phép cô làm tổn thương cô ấy sao? Tôi còn chưa qua tới, cô đẩy cái gì chứ?”
Tang Du tức giận nói: “Tôi còn đang cãi nhau với Lộ Toa, không nhìn thấy rõ anh có đi tới hay chưa, dù gì thì tôi cũng chỉ có hai con mắt thôi làm sao có thể nhìn thấy hết được chứ.”
Hứa Tử Huân tức giận: “Cầm lấy chi phiếu rồi cút cho tôi.”
“Ồ!” Tang Du cầm lấy tờ chi phiếu, mắng: “Chị đây có là Lăng Vi cũng không thèm chọn người như cậu! Đồ ngốc!”
Vào buổi sáng của ngày thứ 2, trong phòng khách của Diệp Đình, Từ Phi khuôn mặt rạng rỡ bước vào: “Ông chủ, có tin tốt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...