Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai vệ sĩ sau lưng Chu Vân ‘Răng rắc’ vang lên tiếng khớp tay, sau đó đứng lên phía trên Chu Vân.
Sau lưng Lăng Vi là A Khôn, A Lợi hai tay khoanh lại, đứng hai bên Lăng Vi.
Bốn người đàn ông cao lớn đối lập nhau, giương cung bạt kiếm!
Lăng Vi phất phất tay, A Lợi, A Khôn thu liễm lại sát khí. Lăng Vi ngược lại cũng không sợ gây chuyện, chỉ là lấy đại cuộc làm trọng, bốn người bọn họ nếu đánh nhau trong thang máy, đảm bảo bảy người bọn họ hôm này đều không ra khỏi được cái cửa này.
Chu Vân cho rằng Lăng Vi sợ, mở miệng cay nghiệt nghiêm giọng mắt: “Một nhân viên phục vụ ở quán bar, mang theo hai vệ sĩ liền cho mình là nữ vương!” Cô ta xoa cánh tay, đi đến bên cạnh Lăng Vi, đưa tay muốn nắm lấy cổ áy sơ mi của Lăng Vi.
Trong nháy mắt Konina vặn cánh tay cô ta, quát lên: “Bây giờ cô còn ngại scandal quá ít phải không? Trong thang máy đều có camera! Cô còn muốn bị tung ra tin tức xấu nữa sao?”
Chu Vân cắn răng nghiến lợi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được không động thủ, tuy vậy trong miệng vẫn không ngừng ép Lăng Vi: “Một tiện nhân ngủ với vạn người, ngay cả em gái họ mình cũng hại! Đồ kỹ nữ tâm cơ tìm ký giả chụp lén tôi! Lại lén lén lút lút không biết xấu hổ làm ra chuyện trộm gà trộm hó! Cô chính là nhìn thấy tôi phất lên, ghen tị tôi! Cô đồ tiện nhân chính là nhìn không được người khác gả cho người khác tốt hơn cô, không nhìn được người khác tốt hơn cô! Khi cha mẹ cô chết, là ai thu nuôi cô? Là cha tôi! Là mẹ tôi! Lăng Vi, cô đồ bạch nhãn lang không biết xấu hổ, đảo mắt liền quay lại cắn chủ nhân! Nuôi cô nhiều năm như vậy, còn không bằng cho chó ăn!”
Trên mặt Lăng Vi kéo ra một nụ cười lạnh lẽo, cô từ đầu đến cuối đều không nói gì. Nhìn Chu Vân như một tên ngốc vậy. Đắc ý đi, tranh thủ đắc ý đi, càng vui mừng càng tốt!
Lăng Vi nhìn chằm chằm con số nhảy lên trong thang máy, thang máy ngừng ở tầng 68.
A Lợi, A Khôn bảo vệ cô đi ra khỏi thang máy.
Chu Vân cau mày, Lăng Vi đến đây làm gì? Cô ta vừa đi ra vừa ác độc mắng: “Tiện nhân chính là tiện nhân, bò lên được tầng cao, cũng không có nghĩa cô là nhân vật tầng cao!”
Chu Vân đeo kính râm lên, sải bước dài thành công đi lên trước Lăng Vi. Cô ta mặc dù không cao bằng Lăng Vi, nhưng giày cao gót cao mười hai centimet cũng không phải chỉ đề làm cảnh! Mấy bước liền đi đến trước cánh cửa xa hoa quý phái, có đường viền mạ vàng.
Ánh mắt Lăng Vi từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhìn Chu Vân.
Chu Vân nhìn ánh mắt của cô, giận đến mức không có chỗ phát tiết!
Lúc này, Konina gọi điện thoại cho giám đốc nhà hàng: “Lưu giám đốc… tôi cùng Chỉ Vân đã đến tầng cao nhất Quan Hải Đại Hạ, làm phiền ngài thông báo một tiếng giúp chúng tôi…”
Đầu điện thoại bên kia ‘Ừ’ một tiếng rồi không nói nữa.
Lăng Vi mang theo A Khôn, A Lợi sải bước đi đến bên cạnh cửa lớn, cửa tự động mở ra, Diệp Đình đã sớm biết cô đi lên, tất nhiên sẽ nghênh đón cô vào.
Chu Vân vừa nhìn thấy cửa mở ra, liền lập tức cất bước đi vào.
Bên trong đột nhiên xuất hiện hai tên vệ sĩ áo đen: “Tiên sinh vẫn chưa dùng cơm, không muốn nhìn thấy các người, mời ngồi chờ ở bên ngoài.”
Chu Vân chau mày, không biết rõ là đang xảy ra chuyện gì?
Cô nhìn chừng một phút. Nhìn thấy khuôn mặt của Konina cũng đầy mờ mịt, Chu Vân không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.
Lăng Vi bước vào bên trong, đi qua một tấm bình phong lịch sự tao nhã vào phòng khác. Lăng Vi ngắm nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, sáng tỏ thông suốt!
Hai tên vệ sĩ áo đen đóng cửa lại.
Chu Chỉ Vân bị nhốt ở ngoài cửa, hỏi Konina: “Lăng Vi đến nơi này làm gì? Cũng là được vị tiên sinh kia gọi đến sao? Vị tiên sinh kia là muốn phủ đầu Lăng Vi trước sao? Muốn Lăng Vi giải thích chuyện chụp lén tôi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...