Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa nói liền cầm điện thoại của mình ra cho cô xem một vài tấm hình: “Cô nhìn một chút, anh ấy ở nơi này, có bạn bè nói chuyện phiếm, còn có thể cùng mọi người tham gia các hoạt động, còn có thể kéo đàn violon. Tốt biết bao! Loại bệnh này của anh ấy, rất sợ cô độc. Anh ấy ở nơi này, càng nhiều bạn càng có lợi cho bệnh tình. Vì vậy, tôi đề nghị nên để anh ấy ở bệnh viện điều dưỡng.”
“Được, cám ơn cô!” Lăng Vi thành khẩn nói cám ơn. Có một người có trách nhiệm như vậy chăm sóc Tiểu Tiêu, cô thật sự rất yên tâm.
Y tá khẽ gật đầu, sau đó vội vàng đi.
Nhìn Lăng Tiêu ở trong phòng nhạc kéo đàn violon, Lăng Vi nói: “Tiểu Tiêu rất thích kéo đàn violon, không bằng chúng ta báo danh một lớp học cho anh ấy?”
Lúc này Lăng Tiêu đang chuyên chú kéo đàn. Tiếng đàn du dương, êm tai…
Đàn violon màu nâu gác trên vai trái anh ấy, mày anh khẽ cau lại, mắt nhắm hờ, ưu nhã kéo đàn, biểu tình vô cùng chuyên tâm. Anh ấy thỉnh thoảng mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tình cảm, cả người anh đều đắm chìm trong âm nhạc duy mỹ.
Lăng Trí nhìn Lăng Tiêu, gật đầu một cái: “Báo đi, Tiểu Tiêu thích kéo đàn, vậy để nó đi học đi. Có lẽ như vậy, bệnh tình sẽ tốt hơn.”
Lăng Vi mở điện thoại di động, lên internet tìm một vài trung tâm dạy đàn violon.
Cô vui vẻ chỉ vào một trang mạng trong đó nói: “Chú, chú nhìn xem, trung tâm này cách đây rất gần! Hơn nữa có hoàn cảnh tốt nhất, chúng ta đưa Tiểu Tiêu đến nơi này đi.”
Lăng Trí nhìn chằm chằm điện thoại di động, trên viết: “Một giờ học 100 đồng… một tuần học một lần.”
“Tốt vô cùng, cũng không đắt.”
Lăng Vi lại lên internet tìm giá đàn violon, cô muốn mua một chiếc đàn tốt một chút cho Tiểu Tiêu.
Lăng Trí nhìn màn hình, cả kinh đôi mắt trợn to gấp đôi.
Chỉ thấy cô đang nhìn một cây đàn Amati có hoa văn lông hổ bằng gỗ sam… phía dưới ghi giá: 20680!
Hơn hai mươi nghìn!
“Đắt như vậy?” Lăng Trí chần chừ một chút nói: “Mua một cái vừa phải là được, nó kéo được gì chứ!”
Lăng Vi lại nói: “Muốn mua thì mua tốt một chút, cháu có tiền lương và tiền nhuận bút. Không sợ lãng phí.” Cô còn muốn mua một cái tốt hơn, nhưng tiền tích góp trong tay chỉ có hơn hai mươi mốt nghìn. Mua xong cây đàn này, chỉ còn lại hơn ba trăm đồng…
Cô nhìn trên internet một chút, không chút do dự tắt đi, bởi vì chất lượng trên internet như thế nào, cô không nhìn được trực tiếp, tốt nhất vấn nên đến cửa hàng đáng tin xem mua.
Lăng Trí thở dài một tiếng nói: “Bây giờ cháu phải gánh vác tiền chữa bệnh cho Tiểu Tiêu, còn phải nuôi chú, áp lực thật sự quá lớn.”
“Không sao, người một nhà chúng ta vui vẻ là được rồi, tiền tài là vật ngoài thân.” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn chú, nở một nụ cười rực rỡ với ông ta: “Chú, người yên tâm đi! Cháu có tiền.” Vừa nói vừa ôm cánh tay Diệp Đình nói: “Chờ đến khi cháu không có tiền, cháu tìm chồng cháu xin.”
Diệp Đình giơ tay lên, cưng chiều xoa mái tóc của cô.
Lăng Trí biết cô nói đùa, cô còn chưa từng đưa tay xin Diệp Đình tiền. Trong lòng Lăng Trí càng áy náy… Trước kia ông ta là một phiền toái, mà bây giờ con trai ông ta, cũng mang đến phiền toái cho cô…
Lăng Trí rất khó chịu.
Trong đầu nghĩ, mặc dù ông ta mới ra tù, nhưng có tay có chân, anh ta hẳn nên tìm chút việc để làm.
Nhưng là, tuổi của ông ta như vậy, lại mang bệnh trong mình, có thể làm gì chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...