Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy kẻ này vẫn mạnh miệng không chịu nói, lúc này gần đó đã có người đến lấy xe, thấy tình cảnh này, liền không dám đến gần, mà xoay người bỏ chạy luôn.
Lăng Vi nghiêm giọng nói: Dẫn đi thẩm vấn!”
Trở lại biệt thự, Lăng Vi đã kìm cơn giận xuống bụng! Chu Xung?! Ông ta dám sai người đến bắt cóc cô? Lăng Vi giận đến muốn đạp đổ! Nếu như không có tiểu tổ Bạo phong bảo vệ, hôm nay cô và chú sẽ không thể nào thoát được!
Diệp Đình bước vào phòng khách, chỉ thấy Lăng Vi tự ôm vai mình, ngồi trên sofa hừ hừ. Không khí xung quanh giống như bị đốt cháy, dường như cô đang ngồi giữa hỏa diệm sơn vậy, đỉnh đầu cũng bốc hơi ngùn ngụt.
Lăng Vi sắp sửa nổ tung rồi!
“Sao rồi? Ai chọc em?”
Sắc mặt Diệp Đình trong nháy mắt lạnh xuống, anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, vươn tay cuốn mấy lọn tóc của cô: “Tóc cũng đã rối hết rồi, ra ngoài đánh nhau hử?”
Lăng Vi tức giận đến mức ánh mắt cũng đỏ lên, đột nhiên trề môi, vẻ mặt ủy khuất nói: “Tức chết em rồi! Hôm nay có kẻ dám bắt cóc em và chú! Chú em và hai vệ sĩ đều bị dùi cui điện làm cho hôn mê!”
Đôi mắt phượng của Diệp Đình híp lại, gọi Bạo phong đến hỏi rõ tình hình.
Số hai trong Bạo phong – Kim Trạch báo cáo: “Mấy kẻ kia khai là một người tên Chu Xung bỏ tiền thuê bọn chúng.”
Diệp Đình hỏi: “Tại sao không báo cáo với tôi ngay lập tức?”
Kim Trạch nói: “Phu nhân sợ ảnh hưởng đến công việc của ngài, nói… chờ ngài về rồi nói sau.”
“Vết thương của chú em và A Khôn, A Lợi sao rồi anh?”
“Không có gì đáng ngại nữa, đã nghỉ ngơi rồi.”
Diệp Đình phất tay cho họ lui, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, trong đó mang theo cả sát khí ác liệt. Một lúc sau, anh từ từ ôm Lăng Vi vào ngực, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô: “Chồng em giúp em hả giận? Hay tự em làm?”
Lăng Vi bĩu môi, ủy khuất nói: “Chồng có thể khiến em hả giận, đương nhiên là tốt nhất… Có chồng thương chồng chiều, hạnh phúc biết bao. Chồng em là người tốt nhất thế giới, làm bọn họ tức chết đi!”
Diệp Đình đột nhiên bị cô chọc cười, trong nháy mắt liền cảm thấy nhu tình mật ý dâng trào trong lồng ngực. Nha đầu này biết rõ anh sẽ nhúng tay từ trong tối, nhưng lại càng muốn thoải mái nói ra, để thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông như anh.
Diệp Đình tiến sát gần cô, cằm đặt trên mặt cô, khẽ chà xát: “Thật ra thì, chồng thương em chiều em, còn có một cách thức khác nữa.”
Lăng Vi cũng bị anh chọc cười, làm bộ thẹn thùng hỏi anh: “Ngày nào anh cũng nghĩ đến chuyện này, thật sự không biết mệt sao?”
“Ngày nào tôi cũng nghĩ đến chuyện gì cơ?” Diệp Đình bày ra vẻ mặt vô tội.
Lăng Vi liếc anh: “Bớt làm bộ đi.”
Diệp Đình vươn tay ôm ngang cô lên, giọng nói trầm thấp phun bên tai cô: “Tôi nói chính là giúp em tắm, sau đó đấm bóp cho em, em lại suy nghĩ chuyện xấu nào rồi?”
“Ha ——” Đồ ngốc mới tin anh.
Ha, thấy chưa, thật đúng là bị Lăng Vi đoán trúng rồi! Anh chàng này, nói là tắm cho cô? Vậy mà chính anh cũng cởi sạch quần áo đi vào. Nói là đấm bóp cho cô, nhưng kết quả thì sao, anh chỉ ấn ấn mỗi một chỗ! Lại còn ra vẻ rất có lý, anh nói: “Không phải lần trước tôi đã nói rồi sao? Chờ vết thương của em khỏi, chồng sẽ xoa xoa cho em trở về 36C.”
Lăng Vi nhìn anh: “Không phải anh nói xoa cằm hay sao?”
Diệp Đình liền thật sự xoa cằm cô, cẩn thận nghiên cứu: “Em thật sự muốn chỗ này thành 36?”
Lăng Vi cắn răng đập vào tay anh: “Cút——”
“Được! Đi thôi… mang em đi cút.” Diệp Đình ôm ngang cô, trầm giọng nói: “Nếu phu nhân đã yêu cầu như thế, vi phu sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của phu nhân.”
“Phì——” Nhìn bộ dạng đắc ý của anh kìa, có chỗ nào giống như miễn, cưỡng, hết, sức, cơ chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...