Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình quan sát cô từ trên xuống dưới, vô cùng nghiêm túc nói: “Vẫn chưa hoàn toàn….”
Lăng Vi xấu hổ trợn trắng mắt: “Rất nhanh sẽ!”
“Thật?”
“Không biết!” Lăng Vi trừng anh.
Sắc mặt Diệp Đình liền trở nên ấm áp như xuân, lời cô tương đối được lợi. Anh suy nghĩ, nói ra một điều kiện làm anh buồn bực rất lâu: “Kêu chồng một tiếng, chồng giúp em, nhưng sau này không được kêu là chồng Đình Đình nữa!”
“Vậy kêu gì?”
Anh suy nghĩ một lát, nói: “Kêu chồng yêu!”
Lăng Vi chê bai bĩu môi, sau đó thay đổi biểu tình, cong môi cười, giả mù sa mưa, ngọt ngào kêu: “Chồng yêu… Mau tra giúp em đi, cầu xin anh!”
“Ngoan…” Anh hài lòng gật đầu, tiếp đó, nâng một ngón tay chỉ gương mặt tuấn tú của mình: “Qua đây, mau hôn anh…”
“Có thể đừng giỡn nữa không?” Lăng Vi trợn mắt, anh trợn mắt lại: “Là em nói muốn “hôn hôn chồng”, tới đi! Chồng phê chuẩn!”
(*) Chữ chồng yêu và chữ hôn hôn chồng đều cùng một chữ trong tiếng Trung.
“…” Lăng Vi nổi điên, ai u, vô lại như vậy, thật sự rất là Diệp Đình!
Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng phúc hắc trước kia đâu rồi? Tại sao biến thành một tên biến thái vô lại rồi ah!
Diệp Đình buồn cười nhìn cô, xoa chân mày đang nhíu chặt của cô: “Sau này không được phép cau mày nữa!”
“Ừ!” Cô giãn chân mày, gật đầu đáp ứng. Người này… Thì ra nói vòng vo chủ yếu là muốn nói câu này… Nên mới cố ý chọc cười cô để cô thả lỏng, không muốn cô buồn bực. Cô nhìn mắt anh, cũng toét miệng cười với anh.
Anh giơ tay vỗ mông cô, nói: “Em đi ra ngoài chơi một lát, anh cần chút thời gian.”
“Được!” Lăng Vi lập tức từ trên đùi anh bật dậy, vừa muốn đi, đột nhiên dừng lại, ôm cổ anh, hôn mặt anh: “Chồng, cố gắng lên!”
Ánh mắt Diệp Đình phức tạp nhìn cô chạy nhảy ra ngoài, nha đầu này… Nhất định chính cô cũng không biết cô lúc này cực kỳ mê người…
Diệp Đình lắc đầu, vẻ mặt chuyên chú nhìn màn hình vi tính.
…
Chỉ mất chút thời gian, cửa phòng làm việc của Diệp Đình mở ra, Lăng Vi ngẩng đầu, thấy Diệp Đình ngoắc cô.
Lăng Vi theo anh vào phòng làm việc.
Diệp Đình xoay laptop qua hướng khác cho cô xem: “Đoạn video bị xóa, anh phục hồi như cũ rồi.”
Tim Lăng Vi đập thình thịch như động cô! Nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài!
Cô đi tới bàn làm việc. Diệp Đình nắm tay cô, vô cùng trịnh trọng nói: “Bất kể thấy cái gì cũng bình tĩnh đối mặt, được chứ?”
“Được!”
Diệp Đình cầm chuột, mở video. Lăng Vi nhìn màn hình không chớp mắt, cô nhìn thấy… camera thu hình của một Bộ sửa chữa Long Đằng.
Cô mở to hai mắt nhìn cẩn thận: “Là ba mẹ em!” Hốc mắt Lăng Vi nhất thời đỏ lên, nước mắt rơi xuống! Lý trí hoàn toàn bay đi! Đau thương tràn vào tim! Nước mắt rơi xuống lã chã như mưa. Tâm tư đã chuẩn bị trước trong nháy mắt sụp đổ ——
Cô chảy nước mắt, thống khổ che miệng, Diệp Đình ôm cô, cô thấy… xe ba mẹ cô từ trong Long Đằng lái ra…
Sau đó, xe lái tới Bộ sửa chữa. Lý Bằng Phi nghiêm túc kiểm tra xe.
Tim Lăng Vi đập càng lúc càng nhanh! Anh ta làm kiểm tra xe rất bình thường.
Lăng Vi che miệng, không dám phát ra tiếng nào.
Trong mắt cô chứa đầy đau buồn, lại thấy… Lý Bằng Phi kiểm tra xe xong. Xác nhận xe ô tô không có vấn đề gì, nói: “Xe không có vấn đề.” Sau đó, Lý Bằng Phi nhận một cú điện thoại, nói: “Bộ sửa chữa bên khu đông Dương Minh xảy ra chút chuyện, đối phương nói muốn mời giám đốc Bộ sửa chữa qua giải quyết.”
“Nhưng Giám đốc không đi làm.”
Ba mẹ nói đúng lúc bọn họ không có việc gì, có thể tới xem thử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...